"phải ngồi thẳng lưng, như vậy là gù rồi."
"cắt móng tay đi, chơi piano không được để dài."
"bàn tay và ngón tay phải để hơi cong, cổ tay không để sát bàn phím như vậy."
đứa nhóc chưa đầy bảy tuổi ngồi kia sau khi bị chỉnh một hồi liền không còn nét hào hứng nữa. người em như căng lại, không nhịn nổi mà toát mồ hôi. không muốn tập nữa đâu...
Đậu Đậu đứng bên cạnh chiếc đàn, rất chăm chú mà theo dõi tiến độ của em nhỏ. chính xác hơn là hôm nay bạn sẽ làm thầy giáo.
"ư hức Chấu không muốn tập nữa..."
"không được, Chấu đàn tiếp đi." - bạn nhỏ nhẹ nhàng, giọng nói không hề pha chút tức giận nào nhưng lại rất cương quyết.
hôm nay là buổi tiệc chia tay của ông bà nội Đậu Đậu cùng với gia đình bé con cũng coi như là buổi gặp mặt lần cuối trước khi nhà Đậu đặt chân đến Pháp. vì vậy mà tất nhiên em Chấu cũng không thể không tham gia được rồi. vốn dĩ em mới tập đàn được vài ba hôm thôi, lại nghe danh anh Đậu từ bấy lâu đã chơi đàn rất siêu liền chạy theo đòi dạy học. vì thế mà mới có cảnh tượng dưới đây.
"hức..." - Chấu cưỡng bách nhìn mấy phím đàn đen trắng dưới tay, không can tâm tình nguyện mà đánh lên một lần nữa. em cố gắng đánh thật đúng với yêu cầu của anh Đậu, phải ngân đủ ba nốt, phải nhanh ở đoạn nào...
"chưa được đâu, Chấu đánh sai hai nốt rồi."
"hức em không muốn tập tiếp đâu." - em Chấu quay lưng ra phía khác tỏ ý từ chối Đậu Đậu, em bắt đầu sợ rồi đó.
"khóc là hư đấy, Chấu đánh lại một lần nữa thôi là xong rồi, không có sao đâu." - bạn nhỏ chính xác hơn là một người anh cực kì dịu dàng, hiện tại còn lấy khăn giấy ở đó lau đi nước mắt chuẩn bị rơi của em trai.
Châu Chấu nghe vậy thì cuối cùng lại cố gắng tập thêm một chút nữa, em rốt cuộc chỉ muốn xong nhanh nhanh thôi.
"không được, đánh chậm lại."
"Chấu đánh nhanh quá rồi."
"đoạn đấy phải là như này cơ..."
từ nãy đến giờ Mạc Phong đứng ở ngoài cửa nhìn vào không nhịn nổi mà cong khoé môi. bạn nhỏ tập đàn được hơn bốn năm tất nhiên đòn roi không thiếu. Đậu Đậu có lúc còn bị khẽ tay đến không cầm được đũa nhưng ngày mai vẫn phải hoàn thành bài nhạc, nếu tiếp tục phạm sai liền ăn thước gỗ.
"hức không tập nữa đâu Chấu không làm nữa..." - em nhỏ chính thức bùng nổ, đúng lúc lại thấy thầy đứng ngay ở đó liền lập tức sà vào lòng người kia không đắn đo.
"bác ơi Chấu không muốn tập đàn nữa, anh Đậu dữ lắm lắm..." - em Chấu nức nở luôn nất rồi, trong mắt em thì thầy hiền lắm nhưng hiền ra sao thì chỉ bạn Đậu mới biết thôi.
"anh Đậu quát Chấu hả?" - thầy để cháu trai ngồi đối diện mình nhưng lại cười cười mà nhìn bạn nhỏ. coi bộ mười mấy năm sau thầy chỉ cần ngồi chơi với cháu nội thôi, việc dạy dỗ để Đậu lo hết là đủ.