tính đến nay đã tròn bốn năm Đậu Đậu đặt chân tới thành phố xinh đẹp của nước Pháp. cậu nhóc mười một tuổi ngày đó nay đã lớn thêm một chút; à không, phải là lớn hơn nhiều mới đúng. mà lớn hơn cũng là ương bướng hơn, khó chiều hơn.
"con chào dì ạ" - Đậu Đậu từ từ mở cửa phòng khách rồi bước vào, không quên cúi đầu xuống. đứa nhóc qua mài dũa của Mạc Phong đã ngày càng trưởng thành hơn rồi.
"con đi đến thư viện?" - Thu Phương nhìn đồng hồ đã điểm đến chín giờ tối rồi nhăn mặt không hài lòng.
"dạ." - Dương Dương hơi cúi mặt xuống ngượng ngùng. từ bé đến lớn dì chưa từng áp dụng cách thức mắng phạt để dạy dỗ đứa nhỏ trước mặt, bạn cũng cậy được cưng chiều mà làm loạn. chưa kể, năm mười bốn tuổi Đậu Đậu vì thái độ không tốt với dì mà bị thầy đánh đến mức hai tuần sau phải nằm sấp để ngủ. có lẽ vì thế mà cho dù Lâm Dương sống trong sự yêu thương chiều chuộng của dì nhưng cũng chưa bao giờ đi quá giới hạn.
bình thường Thu Phương không phải người khó tính nên càng không quản quá chặt về chuyện giờ giấc, hơn nữa trong nhà cũng đã có một "hung thần" rồi. nhưng nếu câu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì mấy ngày nay cô cũng không cần đau đầu...
"con là đang cùng đối đầu với thầy, Đậu Đậu?" - Thu Phương nhìn nhóc con một lúc lâu, giọng nói có hơi mang sự bất lực. cả hai người đàn ông này đều ương bướng như nhau, rốt cuộc chẳng ai muốn nhường ai.
"con..."
Đậu Đậu càng cúi đầu xuống sâu hơn, đứa nhóc giờ đã là một cậu thanh niên mười lăm tuổi. có sự nổi loạn của tuổi mới lớn, có cả suy nghĩ trưởng thành của người lớn. có đôi chút nuối tiếc nhưng nhiều lúc Thu Phương phải thừa nhận rằng đứa nhóc ngày nào vẫn còn nằm trên tay mình ngủ gà ngủ gật giờ đã lớn phổng phao, đã hình thành suy nghĩ, cá tính riêng.
"con xin lỗi ạ...." - Lâm Dương ngượng ngùng nói ra bốn chữ, bạn đủ lớn để hiểu mình là một trong những nguyên do đẩy dì vào tình huống khó xử như vậy.
Thu Phương vẫn lặng yên nhìn nhóc con rồi tự chìm đắm trong suy nghĩ miên man của chính mình. Đậu Đậu dạo gần đây bắt đầu đọc hàng loạt cuốn sách viết về trinh thám, cũng không biết nhóc con làm cách nào mà có thể cùng một thám tử tư mới hành nghề đi tới hiện trường. không cần nói cũng có thể đoán ra, thầy cực kì cực kì không hài lòng với những chuyện này.
dù mang tiếng phải học đàn đều đặn hơn bốn tiếng mỗi ngày nhưng xét chung quy Lâm Dương vẫn được phát triển trong môi trường giáo dục khá toàn diện. những sở thích về thể thao, tranh biện... đều được thầy và dì ủng hộ và tạo điều kiện. thậm chí bạn có thể dễ dàng cảm nhận được rằng thầy không hoàn toàn bắt ép bạn gắn tương lai mình với cây đàn kia.
"con nghĩ cách này sẽ giải quyết vấn đề triệt để sao, Đậu?"
dì xoa tóc gáy con trai, dù biết chồng mình cũng có nỗi khổ riêng nhưng tâm tư một người mẹ khiến dì không kiềm được mà xót xa cho đứa nhóc.
"Đậu..."
Lâm Dương ngẩng đầu lên nhìn dì, đôi mắt có đôi chút bất lực và tuyệt vọng. chuyện đi vào nhà xác lần trước bị thầy phát hiện ra đổi lại là một trận đánh, đánh đến mức bác giúp việc cũng hiếm khi trái ý thầy mà xin cho đứa nhóc. hỏi Lâm Dương có uất ức không, có tủi thân không? đương nhiên là có, dù sao thì Đậu Đậu cũng mới mười lăm tuổi, tìm được sở thích đặc biệt tất nhiên cậu bé mong muốn nhận được sự ủng hộ của gia đình hơn là thái độ không đồng tình của thầy.