CHAP 47

2.1K 122 4
                                    


HÔM SAU...

-Ông ơi!!! Để con phụ giúp ông một tay nhé.

Jisoo thức dậy, nó đi xuống thấy ông đang cầm giỏ đi hái dâu. Nó vội chạy tới phụ giúp ông cầm một cái giỏ khác. Sáng sớm ở trang trại sẽ đông người hơn. Vì có người làm phụ giúp ông, nó nhìn mọi người tất bật cũng muốn làm để không nghĩ tới chuyện không vui.  

-Tay con như vậy sao làm được...Không khéo động tới vết thương không tốt đâu.

-Hi...Không sao đâu ạ...Con sẽ cẩn thận.

Nó tươi cười với ông rồi cầm giỏ đi ra vườn dâu cùng ông. Đi được vài mét thì nó và ông cũng tới một vườn dâu, mọi người ai nấy trên tay đều cầm giỏ miệt mài hái. Thấy nó ai cũng ngưng động tác lại ngó. Vì dù nó là chủ nhưng những người này đều do ông thuê nên không ai biết nó là ai cả. 

-Haha...Đây là Jisoo. Cháu gái của ta, hôm nay nó về đây chơi nên muốn ra đây phụ. 

Ông nhìn mọi người rồi tươi cười giới thiệu nó với mọi người. Mọi người nghe vậy ai cũng cười rất tươi vì cháu gái ông xinh lại siêng năng. Nói rồi nó tìm một góc đi hái dâu, nhưng đột nhiên từ phía sau một bóng người đang đi tới rất nhẹ nhàng không có cảm giác gì gọi là nguy hiểm. Rồi bóng dáng đó ngồi xuống bên cạnh cô.  

-Này tay cô bị thương như vậy sao còn hái, nếu không cẩn thận sẽ chảy máu đó.

Một thanh niên khôi ngô tuấn tú, gương mặt hiền từ cầm giỏ ngồi xuống cạnh nó. Nhìn tay nó đang băng bó thì liền dịu dàng nhìn nó mở lời. Jisoo ngước mặt thì trông thấy thanh niên đang rất ôn nhu với nó nhưng khổ nỗi nó không có hứng thú với con trai thì biết làm sao. Nhưng nó cũng lịch sự nhìn anh ta trả lời: 

-Ờ...Không sao..tôi sẽ cẩn thận. Mà anh là ai?

-Hi...tôi là Taeyong là người phụ ông Park làm ở đây. Rất vui được gặp cô.

-Ờ... Rất vui được gặp anh.

Nó và Taeyong cứ thế trò chuyện với nhau một lúc rất lâu cho tới cơm trưa mới tách nhau ra.

_______________

KIM GIA...

-Đã một ngày rồi...em ấy không gọi một lần cũng không thèm nhắn tin cho mình nữa....không nhớ mình hay sao?

Jennie ngồi sofa chù ụ mặt nhìn chăm chăm điện thoại, tâm tình nhớ nhung dâng lên. Nó đi được một ngày rồi mà vẫn không liên lạc với cô. Cô nhớ nó, muốn nó trở về, muốn nhận lỗi với nó. "Đồ chết bầm....em giờ ở đâu?...Em mà không mau về tôi sẽ phá nát cái văn phòng của em đó."

Jennie bực mình cầm điện thoại ra nhấn vài chữ rồi gửi tới số điện thoại quen thuộc. Bấm xong cô lại ngồi nhìn điện thoại trông chờ. Nhưng mà 1 phút rồi 5 phút rồi 10 phút vẫn không có tin nhắn hồi âm.

-Dám không trả lời tôi...em ngon rồi...

"Đồ chết bầm em dám không trả lời tôi...em có tin tôi giết em chết không?" Vẫn hiện trạng cũ nó không trả lời, cô bực mình quăng điện thoại sang một bên bỏ lên phòng mình ngủ. Phía bên kia Jisoo ngồi nhìn điện thoại đọc từng tin nhắn của cô cảm thấy có chút vui nhưng cũng dễ dàng chùng xuống. Nó ngồi ngoài ban công uống rượu nhìn trời đêm mà thở dài u buồn.

(JenSoo) Cuối Cùng Cũng Trở Về Bên NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ