#1

730 37 0
                                    

Năm 1900, tại một góc tối của Paris.

Kẻ đa tình khoác trên vai danh phận của một chàng hoạ sĩ. Y miết ngòi bút lên bức hoạ còn đang dang dở ấy một cách đều tay. Sự khốc liệt của cái lạnh như bao trùm lên hắn khiến người ta nhìn vào thật đáng thương.
Mùa đông của Paris làm cho ai nấy đều cố gắng về nhà thật nhanh để tránh cái rét, cái sự lạnh lẽo ấy. Con phố ngập tràn ánh đèn nay đã thưa dần chỉ còn vài điểm sáng. Hơi thở của cậu phà ra khói lạnh hắn lại cảm thấy ấm hơn những gì cậu làm với bức hoạ. Từng nhịp thở giống như muốn bao trùm cái không khí lạnh ngày một lạnh hơn. Đã hơn 15' hơi thở càng dần lệch nhịp và gấp hơn bao giờ hết. Cậu dọn đồ nghề và bước thật nhanh vào con ngõ tối tăm không hứng nổi một ánh đèn. Cùng lúc đó đã 11h59 chỉ còn vài giây nữa thôi, kim đồng hồ sẽ hợp nhất lại với nhau và hướng lên trên báo hiệu đêm giao thừa, trong lòng hắn giờ đây lại suy nghĩ hình bóng vừa vụt mất. Giá như có thể chậm lại một giây để hắn có thể đón giao thừa cùng kẻ lạ mặt. Hắn nhả làn khói trắng vào không trung rồi vội bước.
Năm mới ai nấy đều sum vầy, trò chuyện về một năm đã qua, cùng nhau đón năm mới với người mình yêu. Chỉ còn lại mình y nơi góc tù tối của con phố ngập tràn hạnh phúc này. Cậu lại tiếp tục vẽ và cũng từ khi nào hắn đã đứng đây, tại nơi quen thuộc này nhìn y vẽ tựa như một thói quen mới hình thành. Hắn là người thiếu kiên nhẫn, chỉ đánh giá dựa vào kết quả chứ không quá để tâm tới quá trình. Nhưng sự chậm rãi mà đôi tay ấy đang đặt lên bức tranh lại không khiến hắn cảm thấy khó chịu mà ngược lại là sự hứng thú. Nhất thời? Cảm giác khó nói này là gì?

Ranh GiớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ