6

1 0 0
                                    

Hai giờ chiều, Bạch Bích mới ra khỏi nhà. Cô đeo cái ống tranh dài quá khổ, phải tới hơn một mét, ống tranh đựng bức quảng cáo cho vở kịch. Đeo ống tranh đi trên đường trông rất nổi bật, nhưng cô không để ý lắm hoặc là đã sớm quen rồi.

Cô đi nhanh đến tàu điện ngầm, mắt liếc nhìn những bức bích hoạ trên đường, bây giờ không phải là giờ cao điểm, xe điện ngầm cũng không đông người lắm, cô mua một vé đường ngắn, rồi bước vào ga.

Khi đoàn tàu gào rít lao tới rồi từ từ dừng lại trên sân ga, Bạch Bích bỗng có một ảo giác, cô cảm thấy khi cánh cửa toa xe mở ra, Giang Hà từ trong bước ra cười với cô.

Đương nhiên, Giang Hà không thể nào bước ra từ trong toa xe đó được nữa, nhưng khi bước vào, cô lại nhìn thấy một người khác. Đúng là đôi mắt kia, vừa bước vào trong toa, cô đã cảm thấy nó, Bạch Bích nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt cô gặp đôi mắt kia.

Cô ta tên là gì nhỉ? Trong đầu Bạch Bích bỗng bật ra một cái tên: Lam Nguyệt. Lam trong màu lam, Nguyệt trong nhật nguyệt. Cái tên này cùng với đôi mắt và những vấn đề liên quan với nó đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng Bạch Bích. Lúc này đôi mắt ấy đang ở trước mắt cô.

- Chào chị, Lam Nguyệt!

Bạch Bích bước đến bên cạnh cô diễn viên sân khấu Lam Nguyệt.

Môi Lam Nguyệt hơi nhếch lên, mỉm cười một cách khó hiểu, cô gật đầu rồi nhẹ nhàng nói:

- Chào chị, chị tên là Bạch Bích, đúng không? Tôi vẫn nhớ chị, chị nói chị là bạn của Tiêu Sắt, lại còn là một họa sĩ nữa.

- Tôi đã bao giờ nhận mình là hoạ sĩ đâu. Chị đang đi tham gia diễn tập à?

Lam Nguyệt gật đầu.

Bạch Bích cười, nói:

- Thế thì hình như tôi đến sớm rồi, tôi đến để xem Tiêu Sắt và mọi người diễn tập.

- Hoá ra là chúng ta cùng đường, thế thì nhanh lên thôi!

Lam Nguyệt đưa tay lên vuốt lại mái tóc, Bạch Bích như ngửi thấy mùi hương từ tóc cô tỏa ra.

Cửa toa mở ra, tàu dừng lại ở một ga lớn, phút chốc đã có rất nhiều hành khách tràn vào, khiến cho trong toa ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Bạch Bích và Lam Nguyệt bị chen lấn đẩy vào giữa dòng người. Điều này làm cho Bạch Bích rất khó chịu, cô ghét cái cảnh chen chúc này, nó làm cho cô cảm thấy nghẹt thở.

Nhưng Lam Nguyệt thì hình như không để tâm, thái độ vẫn như cũ, nụ cười nửa miệng vẫn thường trực trên môi. Cô nắm chặt lấy tay nắm cửa, người lắc lư đều đều theo nhịp chạy của đoàn tàu, giống như đang múa một điệu múa nào đó, Bạch Bích nhìn điệu bộ thư thái như thế của cô ta, cũng có chút ngưỡng mộ.

Lam Nguyệt chú ý đến cái ống vẽ dài dài Bạch Bích đeo trên lưng, cô liền hỏi:

- Chị đeo một bức tranh trên lưng à?

- Ừ, lần trước tôi đã nói, cái tờ quảng cáo treo trước cửa rạp không được đẹp lắm, tôi vẽ lại một cái khác cho các bạn, đến hôm nay mang đến để treo, tất nhiên là miễn phí!

Lời Nguyền Lâu LanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ