7

3 0 0
                                    

- Văn Hiếu Cổ mất tích mấy hôm rồi? - Diệp Tiêu lạnh lùng hỏi, chốc chốc anh lại nhìn quanh, quan sát vẻ mặt những người trong Viện Nghiên cứu Khảo cổ.

- Sáng hôm qua phát hiện Viện trưởng Văn không đi làm, chúng tôi gọi điện đến nhà riêng cũng không có ai cầm máy, cho đến tận sáng nay, vẫn không có tin tức gì của ông ấy. Viện trưởng Văn là người rất tuân thủ giờ giấc, xưa nay chưa xảy ra tình trạng thế này bao giờ, đi làm luôn đúng giờ, hàng ngày còn thường đến trước nửa tiếng. Chúng tôi rất lo cho ông ấy. - Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Khảo cổ lo lắng nói.

Diệp Tiêu nhìn anh ta, hỏi bằng một giọng rất lạ:

- Xin lỗi, anh có tham gia đợt khảo cổ ba tháng trước ở Tân Cương cùng nhóm ông Văn Hiếu Cổ không?

- Không, hồi họ đi Tân Cương chúng tôi ở nhà suốt, có chuyện gì không vậy?

- Không có gì!

Phó viện trưởng như nhớ ra cái gì:

- À, còn việc này nữa, hôm qua tôi dùng chìa khoá mở cửa phòng làm việc của viện trưởng, thấy trên bàn của ông ấy có bày mấy tấm ảnh.

Diệp Tiêu vội ngắt lời anh ta:

- Xin lỗi, anh đã động đến hiện trường trong phòng làm việc của ông ta chưa?

- Chưa!

- Thế thì tốt, hãy đưa tôi đi xem thế nào!

Họ đi vào phòng làm việc của Văn Hiếu Cổ, Diệp Tiêu nhìn mấy tấm ảnh để trên bàn. Anh nhận diện được Giang Hà, Hứa An Đa, Trương Khai, Lâm Tử Tố, còn tấm cuối cùng là Văn Hiếu Cổ.

Diệp Tiêu từ từ nhấc tấm ảnh của Giang Hà lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt rất giống mình trong ảnh, không hiểu tại sao anh thấy rất xúc động.

Diệp Tiêu lại nhìn kỹ năm bức ảnh. Bỗng anh hỏi Phó viện trưởng:

- Anh xem thứ tự sắp xếp các bức ảnh có phải có một ám hiệu gì không?

- Ám hiệu? Ồ, cả năm người trong ảnh đều tham gia cuộc khảo cổ ấy, trong đó Giang Hà là người chết đầu tiên, thứ tự tiếp theo là Hứa An Đa, Trương Khai, rồi đến Lâm Tử Tố. Đúng rồi, bốn bức ảnh này được sắp xếp theo thứ tự thời gian chết của từng người.

Diệp Tiêu chỉ vào bức ảnh Văn Hiếu Cổ:

- Còn bức thứ năm là Văn Hiếu Cổ?

Lúc đầu Phó viện trưởng không hiểu, sau đó ông vỡ lẽ:

- Ý anh muốn nói...?

Diệp Tiêu gật đầu, ánh mắt sắc lạnh.

Phó viện trưởng thần sắc hoang mang, nhưng anh ta lắc mạnh đầu:

- Không thể nào, không thể nào!

Diệp Tiêu bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến hành lang, nhìn ra xung quanh. Ánh mắt anh nhanh nhẹn chăm chú vào từng xó xỉnh trong hành lang, anh như ngửi thấy có mùi gì, anh nói:

- Tôi đoán Văn Hiếu Cổ nhất định vẫn ở trong tòa nhà này.

- Làm sao lại có khả năng ấy chứ?

Lời Nguyền Lâu LanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ