Chương 3: Tổng tài có bệnh 3

960 82 6
                                    

Editor: xiaomaomi

Trước kia Đào Ngữ ở trên mạng đọc qua một câu chuyện xưa, có một đôi phu thê cả đời chỉ cãi nhau hai lần, lúc bọn họ từ từ già đi thì có người hỏi người chồng, làm như thế nào để hôn nhân duy trì giống bọn họ, tiếp theo người chồng kể lại một câu chuyện cũ.

Khi anh đang yêu vợ, vợ anh nuôi một con lừa, khi lừa đẩy ngã vợ lần đầu tiên, vợ anh bình tĩnh đứng dậy và nói: "Lần đầu tiên."

Sau lại con lừa lại đẩy ngã thêm một lần nữa, vợ anh vẫn như cũ rất bình tĩnh: "Lần thứ hai."

Chờ đến con lừa lần thứ ba đem vợ anh ném trên mặt đất, người vợ một câu cũng không nói, trực tiếp đem đầu lừa chém bay. Mà bọn họ mỗi lần cãi nhau, vợ anh cũng sẽ nói những lời này, cho nên anh cả đời cũng chưa cùng cô ấy cãi nhau lần thứ ba.

Cô sở dĩ tại thời điểm nhớ tới câu chuyện này, là bởi vì cảm thấy tình hình này cùng chuyện cũ đó rất giống nhau, nhưng khi đối mặt với ánh mắt Nhạc Lâm Trạch, cô đột nhiên phát hiện chính mình không phải là nhân vật người chồng, mà là cái đầu lừa.

Nhạc Lâm Trạch đạm mạc quét mắt về đôi tai trắng nõn đỏ đỏ của cô, hồi lâu chậm rãi mở miệng: "Về sau lại có người không liên quan tới quấy rối, cô phụ trách đuổi đi."

Đào Ngữ trăm triệu không nghĩ tới tùy tay cũng có thể biến mình từ dư thừa lại có công dụng, bất quá anh chịu phân phó mình làm cái gì, chính là đối với cô có cảm tình, một khi có cảm tình nhiều nhiều, cô liền càng dễ dàng bám sát nội tâm của anh là có thể khuyên nhủ anh rồi.

Nghĩ đến đây, Đào Ngữ ôn hòa cười: "Nếu có thể làm Nhạc tiên sinh vui vẻ."

Nhạc Lâm Trạch suy tư gì liếc nhìn cô một cái, nhưng thật ra lại không nói gì. Đào Ngữ thầm kêu một tiếng không xong, cô chỉ lo mau chóng tiếp cận anh, lại đã quên người này tính cách đa nghi, cô là bác sĩ phục hồi chức năng lại không ngại ngùng làm thêm việc, thấy thế nào cũng là khả nghi.

Cô suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Nhưng đây là công việc thêm, phải thu thêm tiền."

Ánh mắt Nhạc Lâm Trạch lạnh nhạt "Bao nhiêu?."

"Ít nhất gấp ba lần tiền lương hiện giờ." Đào Ngữ nói thách, trời sinh Nhạc Lâm Trạch tính đa nghi, nếu không ở trước mặt anh bại lộ là người một xấu xa tham tiền, chỉ sợ anh là sẽ không tin tưởng cô, một khi đã như vậy, không bằng nghe theo chính mình làm nữ nhân tham tiền.

Nhạc Lâm Trạch trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Mơ đi." Anh chịu cho cô ở lại đó là thương hại lớn nhất, nhưng nữ nhân này lại lòng tham không đáy cùng anh đưa ra điều kiện.

"......?" Nếu là bình thường kẻ có tiền, nghe được yêu cầu của cô thì sẽ sẵn sàng dùng tiền mua lại sự thanh tịnh, nhưng như thế nào không đúng?

Nhạc Lâm Trạch ấn điều khiển từ xa của xe lăn, một thân hàn khí hướng cầu thang đi, đi đến đầu cầu thang ghé mắt nhìn về phía Đào Ngữ: "Còn có, tiền lương giảm một nửa."

"......" Mẹ nó thiểu năng trí tuệ. Cô máy móc cười, "Đương nhiên, Nhạc tiên sinh nếu không muốn đưa tiền, tôi cũng vui trợ giúp anh."

[Edit] BỆNH KIỀU LÃO ĐẠI CẦU BUÔNG THA | Sơn Hữu Thanh MộcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ