Chương 16: Tổng tài có bệnh 16

654 57 0
                                    

Editer: xiaomaomi

Ánh mắt Nhạc Lâm Trạch tối sầm lại, quản gia muốn nói cái gì, Nhạc Lâm Trạch đã xoay người đi rồi.

Chu Yên Nhiên nhìn bọn họ rời đi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy kỳ quái, Nhạc Lâm Trạch thoạt nhìn giống như một chút cũng không thèm để ý sống chết Đào Ngữ.

Nhạc Lâm Anh sốt ruột hỏi: "Người đi vào là Đào Ngữ?" Nữ nhân này quả nhiên ăn cây táo, rào cây sung.

"Phải, nhưng anh yên tâm, em đã cho người đem cô ta nhốt lại, Nhạc Lâm Trạch tuyệt đối sẽ tìm không thấy cô ta." Chu Yên Nhiên cười nói, lần này cô nhất định phải giáo huấn Đào Ngữ một lần.

Nhạc Lâm Anh nghe vậy gật gật đầu: "Vậy thứ kiađâu? Cô ta tìm được rồi sao?"

Chu Yên Nhiên đang muốn nói chuyện, người giúp việc phía trước chạy qua , cô khụ một tiếng nói: "Tìm được rồi, nhưng cô ta không lấy đi được, em đã tịch thu di động của cô ta, sẽ không có biện pháp tìm người cứu giúp."

"Vậy là tốt rồi, lần này ít nhiều nhờ có em." Nhạc Lâm Anh cuối cùng thả lỏng, khen thưởng hôn hôn mặt cô "Chờ hôm nay kết thúc, tôi mang em đi mua vòng vàng."

Chu Yên Nhiên thẹn thùng gật gật đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Vốn dĩ muốn nói đồ vật kia bị đập hỏng rồi, nhưng suy nghĩ một chút nếu như để người khác nhìn thấy sẽ hủy đi tiền đồ, hỏng rồi không phải càng tốt hơn sao? Hiện tại không tiện nói, chờ đến rảnh rỗi một chút lại nói sau.

Nhạc Lâm Anh muốn đi vào kiểm tra , người giúp việc liền đi tới, nói Cố Nghiêm Sinh bởi vì hắn tự tiện rời đi có chút tức giận, muốn hắn lập tức trở về. Nhạc Lâm Anh do dự một chút, ngại người giúp việc ở đây không thể trở về kiểm tra, liền cùng Chu Yên Nhiên đi về đại sảnh.

Bên kia quản gia đẩy Nhạc Lâm Trạch đi ra ngoài, vừa đến nơi trống trải Nhạc Lâm Trạch duỗi tay với quản gia, quản gia lập tức đem điện thoại mở máy nghe trộm ra. Nhạc Lâm Trạch ở màn hình nhập vào một đống mật mã phức tạp, rất nhanh liền truyền đến âm thanh "Đô...... Đô......".

Đào Ngữ chính nhìn chằm chằm bốn phía bị phong bế, đột nhiên cảm giác ngực truyền đến chấn động, cúi đầu nhìn thấy ở giữa kim cài áo đá quý màu lam nhạt đột nhiên sáng một chút, cô tò mò ấn một cái, tiếp theo liền nghe được giọng nói của Nhạc Lâm Trạch: "Đào Ngữ."

Cô sửng sốt, khi Nhạc Lâm Trạch lại kêu cô thêm một tiếng cô mới nhanh tay đem kim cài áo gỡ xuống, im lặng nói: "Lão đại, anh sao lại biết người cầm thứ này là tôi?" Hơn nữa thứ này không phải đồ trang sức sao, vì sao có thể giống như di động mà dùng?!

"Ai là lão đại?" Nhạc Lâm Trạch nghe được cô tựa hồ không có việc gì, khóe môi hơi hơi cong lên.

"Không có việc gì không có việc gì, tôi nói chơi thôi" Đào Ngữ ngượng ngùng cười, nhanh nói chính sự, "Tiên sinh, đồ vật kia tôi đã tìm được rồi, nhưng lúc ấy Chu Yên Nhiên dẫn người vào, tôi không thể hoàn hảo đem đồ vật lấy ra."

Quản gia vừa nghe lập tức khẩn trương nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch, Nhạc Lâm Trạch thật ra không có gì phản ứng: "Không sao cả, em hiện tại ở đâu?"

[Edit] BỆNH KIỀU LÃO ĐẠI CẦU BUÔNG THA | Sơn Hữu Thanh MộcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ