TÁC GIẢ: 问寧
EDITOR: San Tori- Anh không còn yêu em nữa...
Khi Nghiêm Hạo Tường nói ra điều này, anh đang ở trong một trạng thái vô cùng thoải mái. Gương mặt bình thản, tâm lý vững vàng, không hề dao động. Hạ Tuấn Lâm đảo mắt nhìn xung quanh, sau vài giây im lặng, cuối cùng cậu cũng lên tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
- Em vẫn còn rất yêu anh.
Nhìn sâu vào đôi mắt hoa đào của Hạ Tuấn Lâm lúc này, rõ ràng có chút sóng gợn. Cậu bình tĩnh như cốc nước trong tay Nghiêm Hạo Tường. Nhìn bên ngoài trông có vẻ rất ấm áp, nhưng đến khi chạm vào thì lại khiến tâm can lạnh buốt. Nghiêm Hạo Tường chìm sâu vào khoảng không đen tuyền vô định ấy. Chỉ khi thực sự phản ứng lại, anh mới chợt nhận ra mọi cảm xúc đều đã vỡ vụn trong đôi mắt hoa đào thanh tú kia, cho dù Hạ Tuấn Lâm vẫn đang mỉm cười với chính mình.
Ý tứ thốt ra vô cùng mềm mại, nhưng ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm lúc này lại toát ra thứ ngữ khí vô cùng xa lạ. Nghiêm Hạo Tường mỉm cười, cẩn thận nhấp một ngụm nước cốt dừa trong miệng. Nước thật lạnh, có chút rát khiến răng hơi ê buốt. Một lúc sau, anh mới nuốt xuống. Anh nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống và bước đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm. Hơi cúi đầu xuống, anh thủ thỉ bên tai cậu:
- Chúng ta nên có một cuộc hẹn nghiêm túc.
Trong vài năm qua, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đã hẹn hò với nhau vô số lần. Họ đã đặt chân đến rất nhiều quốc gia và vùng đất mới. Anh thành tâm cầu nguyện ở nhà thờ Hallgrimur xứ Iceland, còn em vô tư cưỡi ngựa trên đồng cỏ Gordes nước Pháp. Khi ngày sắp sửa tàn, anh và em có hẹn với hoàng hôn đỏ ở Skye, Scotland. Một bữa ăn bình thường với những trái tim đang rạo rực yêu thương. Hai người vốn dĩ từ hai phương trời tự do, nay gắn kết lại cùng chung một nhịp đập. Tháng ngày tươi đẹp ấy kéo dài được vài năm, và cuối cùng họ quyết định trở về cố hương để ổn định cuộc sống. Suy nghĩ về sự dài lâu, vĩnh viễn khiến đôi môi họ luôn mỉm cười thỏa mãn.
Hạ Tuấn Lâm nhìn ngắm khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường rất lâu, từ hàng lông mày đến khóe môi,... Tất cả đường nét đều được chạm khắc rất tinh xảo. Từng có một khoảng thời gian cậu đã tôn thờ vẻ đẹp ấy. Đến nay, tất cả những thứ còn sót lại trong đầu chỉ là một vẻ bề ngoại đờ đẫn, thậm chí khi người ấy nhắc đến từ "hẹn hò nghiêm túc", tâm cậu cũng không khỏi nổi sóng, nhưng chỉ biết gật đầu, nói: "Được" mà thôi.
Họ hẹn gặp nhau lúc mùa lá phong nhuộm đỏ trời Na Uy. Nơi họ đến là một thành phố nhỏ ở gần Bắc Cực. Nơi đây ít người sinh sống, nhưng trên đường lại giăng rất nhiều ánh đèn điện đủ màu sắc, giống như những ngọn nến thắp sáng màn đêm huyền ảo. Nghiêm Hạo Tường nắm lấy bàn tay của Hạ Tuấn Lâm. Anh chăm chú đi theo hướng chỉ dẫn của bản đồ để tìm khách sạn ven hồ đã được đặt trước từ lâu. Chủ nhà nghỉ là một cặp đôi đồng tính. Hai người đã bắt đầu bước sang độ tuổi đáng ngưỡng mộ. Tuy tóc đã bạc nhưng sâu trong đôi mắt họ vẫn cháy bùng lên ngọn lửa tình rạo rực. Tuấn Lâm ngồi chống cằm ở bàn gỗ nhỏ và lắng tai nghe người chủ kể câu chuyện thời trẻ của họ. Nghiêm Hạo Tường đang ngồi bên cạnh lò sưởi. Với cây bút chì trong tay, anh phác họa lại đường nét mềm mại và tinh tế của người yêu.
![](https://img.wattpad.com/cover/243607463-288-k103132.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản Văn - Tinh Mộng Thần Tượng (TNT • CP)
Fanfic☀️ Thanh xuân cùng nhau ngắm hoa anh đào nở. Mộng ước nắm lấy, hoá thành một chùm pháo hoa rực rỡ nhất thế gian ☀️ Đoản văn viết cho TNT - Những chàng trai năm ấy chúng ta cùng theo đuổi ☀️ Truyện chỉ đăng trên Wattpad @Karrarnguyen ☀️ Không chuyển...