2. Phù Dung nơi khoé mắt

3 1 0
                                    

Hạ chí, năm Duệ Vũ thứ hai mươi, Vưu Quốc
Cố phủ_ Cố lão gia - Đại tướng quân Vưu Quốc, nằm trong tay binh quyền cùng hàng vạn tinh binh, trấn giữ biên cương nhiều năm, là trung thần Vưu Quốc
||Cố phủ, sương phòng||
Bên ngoài phòng, thân ảnh nam nhân đi lại không ngừng, ánh mắt thập phần lo lắng. Trong phòng nữ tử trên giường mồ hôi đẫm trán, tiếng bà đỡ gấp gáp, lo lắng:
_ Phu nhân, ráng lên, sắp ra rồi, phu nhân
_ Aaa......
_ Oa..oa...
Tiếng bà đỡ vui mừng reo lên:
_ Sanh rồi, sanh rồi!!! Chúc mừng phu nhân, là tiểu thư, người xem
Bà đỡ bế hài tử đến bên cạnh nữ tử, nàng nhìn đứa bé, vuốt ve gò má, noãn thủ lướt qua vết bớt hoa phù dung đỏ rực nơi khoé mắt phải. Bà đỡ đem đứa bé ra để nam nhân bên ngoài nhìn. Y ôm hài tử trong lòng, vui vẻ:
_ Thật tốt quá rồi.... Nha đầu à, phụ thân sẽ gọi con là Niệm Hương, có hảo? A Hương ngoan, phụ thân thương....
Mười năm sau, tiểu hài tử liền trở thành tiểu cô nương. Năm đó, nàng hữu duyên cứu Tô Thanh Cẩn một mạng, cũng không nghĩ sẽ cùng nam nhân này dây dưa một kiếp, càng không ngờ tới từ lúc nàng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, liền đem tơ hồng của hai người cuộn lại với nhau, cuộn đến rối không thể gỡ....
_ Tiểu muội muội, mắt muội thật đẹp, muội cười cũng rất đẹp...
Nàng ngây thơ hỏi lại:
_ Thật sao?
_ Thật - hắn cười đáp lại, nụ cười thuần khiết, ấm áp
Ba năm sau, huyết nhuộm Cố gia:
_ Đại caaaaa..... Không!!!
Nàng cứ thế vì cứu đại ca mà hứng trọn một kiếm, kiếm này chỉ cần sâu thêm chút mạng nhỏ của nàng liền không còn, trước khi hoàn toàn mất đi ký ức, tầm mắt nàng thu vào thân ảnh nam nhân, ánh mắt rét lạnh, nụ cười hời hợt trên môi, y cười nhưng lại khiến người ta sinh ra sợ hãi. Nàng sau khi tỉnh lại liền không còn nhớ bản thân là ai, bên tai vang lên âm thanh nam nhân thanh nhã, y tiến lại, ôm chặt nàng, vui mừng :
_ A Nguyệt, muội tỉnh rồi...Thật ngốc, muội như vậy ta thực đau lòng a...
_ Ngươi là ai?
Nam nhân trước mặt nàng liền sững lại, đáy mắt dâng lên sự chua xót, thống khổ :
_ Ta ....ta là Thanh Cẩn, Thanh Cẩn ca ca của muội.....Muội thực sự không nhớ ta sao? A Nguyệt.....
_ Thanh Cẩn?
_ Ân...
Nam nhân cụp mắt xuống, đáy mắt hỗn loạn nhưng rất nhanh khôi phục lại, giọng nói kiên định:

_ A Nguyệt, chỉ cần muội còn sống, ta nhất định sẽ giúp muội nhớ lại, tin tưởng ta.... chờ ta...

Thanh Cẩn đã dùng cảm xúc gì để nói ra câu đó? E chỉ có y mới biết!
Đông chí, năm Thường Minh thứ hai, một năm sau khi Thái tử đăng cơ. Bốn năm, nàng và y đã trải qua bốn năm. Tuy nói bốn năm nhưng thật dài, nàng ở cạnh y, giúp y trừ đi vật cản trên con đường trở thành gia chủ Tô gia, nhìn y từng bước lên đỉnh cao. Nguyện bên cạnh y trải qua gió tanh mưa máu chỉ vì lời hứa che trở ta, vì người nguyện cả đời làm điểm tựa cho ta .... dù không thể nhớ ra y nhưng y luôn tạo cho nàng cảm giác yên bình cùng tin tưởng. Mà nay, nàng chính thức trở thành thê tử của y, thê tử của Thanh Cẩn ca ca, trở thành Gia chủ phu nhân Tô gia....
Nàng một thân hỷ phục đỏ rực, kiều diễm, mái tóc búi lên tỉ mỉ, ngồi trước gương đồng. Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu lên thân ảnh bạch y nam nhân. Thân ảnh y nhẹ nhàng vào phòng nàng, chiết phiến trên tay khẽ phe phẩy. Nhìn thấy y, nàng khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

_ Vì sao lại đến đây ? Rốt cuộc ngươi là ai ?

_ Người đến giúp muội tìm lại quá khứ !

Bạch y nam nhân khẽ phẩy tay, mê hương phiêu tán trong không khí, nàng vì thiếu đề phòng nên hít vào, ý thức dần mất đi, tay nàng nắm lấy khăn trải bàn đỏ rực, trà cụ lam ngọc cũng theo đó rơi xuống. Nàng lờ mờ cảm nhận được có gì đó ấm áp đang chảy khắp kinh mạch của nàng. Trâm ngọc rơi xuống, những tỳ nữ bên ngoài nghe tiếng động đi vào liền thu vào tầm mắt thân ảnh nàng bất động cạnh những mảnh ngọc vỡ. Sau hồi ấm áp đó là những cơn đau đầu dữ dội, đầu nàng dường như muốn vỡ ra, nàng cảm giác một cỗ tanh ngọt xông lên cổ, tràn ngập khoang miệng. Nàng thấy mình ở một sân viện thanh nhã, thấy những gương mặt xa lạ, còn có cả nam nhân bạch y cố tình tiếp cận nàng, họ gọi nàng là A Hương .... Giờ này bên tai nàng chỉ vọng lại câu nói của người kia :" Người đến giúp muội tìm lại quá khứ !" Nàng quả thực bị mất đi trí nhớ, nhưng y là ai, tại sao lại biết chuyện nàng không nhớ gì về quá khứ?
Đợi khi nàng tỉnh lại đã là ba ngày sau. Thân ảnh nam tử gục xuống cạnh nàng thiếp đi vẫn không quên nắm chặt tay nàng, trong lòng nàng dâng lên tầng ấm áp. Nàng khẽ động, y liền tỉnh lại, lập tức vui mừng ôm chầm lấy nàng.

_ A Nguyệt, muội tỉnh rồi

Nàng mỉm cười, gật đầu với y:

_ Muội tỉnh rồi, huynh không cần lo cho muội đâu. Huynh đi nghỉ trước đi.

  Đoản ngọt nhà Lạc YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ