*Chú ý: Như mình đã nói từ trước, chương của truyện đã bị mất vài chương cho nên trước chương này, truyện đã bị mất hai chương. Vì thế tình tiết trong chương này có chút khó hiểu, mọi người bỏ qua giúp mình với nhé. Mình cảm ơn.
==============
Trên đường trở về, cả trái tim Vương Nguyên luôn đập thình thịch, nhưng cậu lại chẳng dám nhéo mình một cái. Vì cậu sợ đây chỉ là một giấc mơ và nếu cậu nhéo mình đau tỉnh lại thì giấc mơ đẹp này cũng sẽ tan biến mất.
Cả đời này của cậu chưa bao giờ cậu lại sợ được mất như thế này, nhất là đối với một Vương thiếu gia ở quá khứ có một gia thế lớn càng khiến cậu khi ấy chẳng biết tự ti là gì. Nhưng lúc này, cay đắng ngọt bùi cậu đều nếm đủ, sự tự ti cũng có từ lúc nào chính cậu cũng chẳng biết.
Nhưng Vương Tuấn Khải lại khác.
Đối với cậu, Vương Tuấn Khải chưa bao giờ giống những kẻ luôn chạy sau mông cậu để nịnh nọt cậu.
Anh luôn quan tâm cậu bằng một cách khác. Của riêng anh.
Luôn bên cậu lúc cậu cần, bảo vệ cậu, tha thứ cho những lần đùa quá đà của cậu, lúc nào cũng giả vờ không quan tâm nhưng vẫn luôn để ý đến từng điều cậu chia sẻ.
Thật ra nói mối quan hệ của cả hai là oan gia thì cũng chẳng đúng.
Vì vốn dĩ cậu thích Vương Tuấn Khải rất nhiều. Nhưng bản thân cậu cũng chẳng biết điều đó.
Còn chuyện Vương Tuấn Khải thích cậu, bản thân cậu cũng không nhận ra được điều đó.
Cả hai... Đi một vòng lớn như vậy......
.
.
Vương Nguyên đứng ở trước cửa nhà mà thở hổn hển, tay cậu run run khi nhập mật khẩu. Không biết là có phải vì khi nãy cậu không chờ thang máy được mà chọn đi thang bộ, hay là do chính bản thân cậu đang hồi hộp hay không vì ngay lúc này có nhiều cảm xúc không tên trào dâng trong lòng cậu lắm.
Mái tóc rối bời vì gió, lòng bàn tay đầy mồ hôi, tim thì đập như trống.
Chỉ với một tiếng 'cạch' cánh cửa nhà mở ra.
Vương Nguyên đẩy cửa bước vào, cậu không biết buổi chiều hôm nay Vương Tuấn Khải có ở nhà không dù sao thì sáng mai anh ấy cũng đã phải đi công tác rồi, hôm nay chắc cũng chẳng có công việc gì khác. Nhưng cậu rất muốn gặp anh bây giờ dù chậm một giây cũng không được.
Nắng chiều rọi trên sàn gỗ, qua khung cửa sổ kiểu Pháp đặt cạnh phòng khách, để có thể đón gió nhiều hơn chủ nhân căn nhà đã mở ra một khoảng nhỏ ở cửa sổ, khiến cho màn cửa sổ màu be khẽ đung đưa theo làn gió.
"Được rồi. Ngày mai cứ để Tony ra sân bay với tôi là được rồi...." Vương Tuấn Khải hai tay đều đang tập trung vào bàn điều khiển, điện thoại đặt ở một bên mở loa ngoài để nói chuyện. Người ở đầu dây bên kia nghe xong chỉ thị, đáp lại vài câu rồi cung kính cúp máy.
Điện thoại trở về màn hình chính rồi dần dần cũng tối đen. Vương Tuấn Khải mặc kệ vì anh đang đổ dồn toàn lực chú ý của mình vào trò chơi trước mặt.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khải Nguyên] Oan gia [HOÀN]
FanfictionTác giả: Ngư Đầu Ngư Đầu Chử Thang Bất Sầu Edit: Nhiên Thể loại: Trúc mã, song hướng thầm mến, băng sơn công x bất cần đời có chút dụ thụ. Văn án: Đại khái chính là một chuyện tình yêu của hai con người trì độn tự ngược lẫn nhau ha ha ha. Dặn dò: Tr...