Đáng yêu

597 58 17
                                        


13.

Mấy ngày sau Vương Việt cố gắng liên hệ với Phi Phàm, nhưng người kia lại như đang lảng tránh, tới tiệm mấy lần chỉ gặp chú Lâm, gọi điện thì lại nghe người kia bảo bận, đã gần 1 tuần rồi, cậu thật sự muốn nói chuyện rõ ràng một lần

"Phi Phàm, cậu bận xong chưa? Tôi chỉ cần nửa tiếng...không thì 15' cũng được. Hôm đó..."

"Vương Việt, ngày mai đi...ngày mai rồi nói có được không? Tôi đang bận..." Phi Phàm lắp bắp nói

Cảm giác tội lỗi trào lên trong lòng Vương Việt. Nỗi đau này cậu hiểu rõ hơn ai hết, kẻ mang tổn thương đầy mình sao còn đem lại tổn thương cho người khác. Cậu vừa hối hận lại vừa chán ghét bản thân mình.

"Được, ngày mai tôi đến tiệm tìm cậu nhé. 7h tối được chứ?" Vương Việt cố gắng điềm tĩnh nói

"Được" Phi Phàm trả lời một cách yếu ớt

Sau khi cúp máy, Vương Việt thừ người ngồi đó một lúc. Lăng Duệ rửa chén xong chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh. Anh biết cậu đang tự trách mình. Nhưng đây là chuyện riêng của cậu, anh phải để cậu tự mình giải quyết, nên chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh mà xoa dịu cậu.

Vương Việt cảm nhận được hơi ấm quen thuộc sau lưng, cả người vô lực ngã ra, chôn mình trong vòng tay ấm áp của người mình yêu. Cả hai im lặng mà ôm nhau một lúc, thấy Vương Việt cứ trưng ra vẻ mặt sầu khổ kia, Lăng Duệ thật sự chịu không nổi

"Có cần anh đi cùng em không? Dù gì thì cũng có 1 phần lỗi ở anh mà"

Nhưng Vương Việt lắc đầu, cố gắng cười nói: "Không liên quan đến anh, chuyện này nên do em tự giải quyết"

Hôm nay tiệm hoa đóng cửa, Vương Việt ngồi chờ trước cửa tiệm một lúc lâu thì Phi Phàm mới xuất hiện. Sau đó liền trở thành 2 người ngồi trước cửa tiệm. Phi Phàm không biết lấy đâu ra 2 lon beer, đưa cho Vương Việt 1 lon, rồi tự mở cho mình lon còn lại. Vương Việt quay sang nhìn người bên cạnh một xíu, lấy hết can đảm cất tiếng

"Xin lỗi...Thật lòng xin lỗi. Đáng lẽ ra tôi nên nói rõ ràng với cậu từ đầu. Bản thân tôi nhập nhằng, khiến cậu hiểu lầm, hoàn toàn là lỗi của tôi. Cậu có thể mắng, đánh cũng được...tôi sẽ..."

"Suỵt..." Phi Phàm cắt ngang lời nói của Vương Việt "Hmm, anh đã thể hiện rất rõ, chỉ là tôi cố chấp thôi...mỗi ngày không phải anh đều ngây người ngồi nhìn tin nhắn cũ của anh ta sao. Đâu phải tôi không thấy. Chỉ là anh không nói, thì tôi cũng muốn cứ thế mà ở bên anh thôi. Chà...đáng tiếc ghê" nói rồi lại nốc cạn lon beer

"Anh không uống hả?"

"Ơ, không, lát nữa anh còn lái xe về"

Vừa nói xong thì lon beer trong tay bị Phi Phàm đoạt mất, cậu ta lại nốc 1 ngụm nữa

"Azz, tôi sắp đi rồi" Phi Phàm nhìn xa xăm như thể không đang nói chuyện với anh vậy "Tôi đã không nghĩ mình sẽ thua thảm hại vậy đâu, haha, nhưng mà thua thì cũng thua rồi, nên tôi phải đi chịu phạt"

[Lăng Việt] Mùa hoa dành dành nởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ