Kẻ điên

533 51 8
                                    


25.

Vương Việt nhận được cuộc gọi của "Phi Phàm", cậu vốn dĩ không có tâm trạng để gặp người kia, nên đã định từ chối rồi. Nhưng người kia lại đề cập đến chuyện của Lăng Duệ, còn nói sẽ có cách giúp được.

"Hello, lâu rồi không gặp"

Vương Việt ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Hôm nay người nọ trông rất khác, không còn vẻ ngây ngô chất phát như trước nữa, trên người mặc quần áo đắt tiền, toát lên một khí chất cao ngạo.

Triệu Phiếm Châu lấy khăn tay trong túi ra lau qua bàn ghế, rồi mới chậm rãi ngồi xuống

"......"

^.^

"Tôi biết bản thân rất đẹp, hôm nay còn đặc biệt ăn mặc chỉnh chu một chút. Sao? Anh hối hận rồi đúng không ^.^" Triệu Phiếm Châu mở lời trêu chọc

"Cậu...cậu là ai vậy?"

"À, anh có thể cứ tiếp tục gọi tôi là Phi Phàm, đó thật sự là tên tôi đó, cũng thật sự là do viện trưởng đặt cho, không có lừa anh đâu"

"......" Vương Việt cắn môi không trả lời

"Haha, bất quá đó là tên cũ. Hiện tại mọi người đều gọi tôi là Triệu Phiếm Châu" Thấy vẻ mặt bối rối của Vương Việt nên hắn lại bồi thêm một câu

"Cậu là người của Trương Mẫn?" Vương Việt bạo gan đoán

Triệu Phiếm Châu hấp háy mắt nhìn lại Vương Việt, thành thật mà thừa nhận

"Đúng vậy. Anh đoán ra từ bao giờ vậy?"

"Từ hôm nay" khí chất đó, cách thức giao tiếp đó đều chứa chấp một chút dáng vẻ của Trương Mẫn. Cậu chỉ đoán thôi, cũng không nghĩ đến người nọ lại liền thừa nhận như vậy

Triệu Phiếm Châu ồ lên một tiếng. Đúng lúc phục vụ đem đồ uống đến, hắn mỉm cười thân thiện cám ơn. Nhưng khi người nọ vừa quay lưng đi, hắn nhanh chóng thu lại nụ cười, ghét bỏ đẩy ly cafe vào 1 bên góc bàn.

"Chuyện cô út của Lăng Duệ, cũng là do Trương Mẫn làm sao?"

Triệu Phiếm Châu ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đầy hoang mang của Vương Việt

"Không phải. Anh ấy sẽ không để người khác hạ nhục Lăng Duệ như vậy đâu"

"Vậy...anh ấy sẽ giúp Lăng Duệ chứ?"

"Anh đoán xem?" Triệu Phiếm Châu úp mở hỏi

Thật giống Trương Mẫn, trước đây hắn giả vờ quá giỏi, đến nỗi Vương Việt hoàn toàn tin hắn chỉ là chủ một tiệm hoa nhỏ, giờ đây khi không thèm giả vờ nữa, cái khí chất rất Trương Mẫn kia phủ đầy khiến Vương Việt hơi cảm thấy khó chịu.

"......"

Triệu Phiếm Châu nhận thấy Vương Việt không có ý định trả lời nên tự mình nói tiếp

"Giúp, chỉ cần Lăng Duệ ngủ với anh ấy một đêm"

"......" Vương Việt suy nghĩ một lúc, cảm thấy hơi buồn cười. Mình đúng là ôm phải kho báu rồi, hết người này lấy tiền ra muốn cùng Lăng Duệ kết hôn, đến người kia dùng tiền mua một đêm của hắn

[Lăng Việt] Mùa hoa dành dành nởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ