P7: Cô đơn

310 45 0
                                    


Hết Lưu Chương rồi đến cả những nhân viên trong công ty này đều gây khó dễ cho cậu. Lâm Mặc vốn dĩ không phải người yếu đuối, nhưng trong môi trường mới này khó tránh khỏi việc bị chèn ép.

Ví dụ là sai vặt hoặc tỏ ra không vừa ý chỗ này chỗ nọ, căn bản ngành nghề của cậu không liên quan đến họ, nhưng những lúc cậu rảnh đều bị sai đi làm việc này việc kia. Lúc đầu Lâm Mặc cũng không vừa ý, không làm theo, rồi lại thấy bọn họ vì bận rộn quá nên giúp đỡ một tay. Chủ yếu là bọn họ được nước lánh tới, càng ngày càng quá đáng.

Lưu Chương cũng không phải quá xấu xa, anh ta rất hay cho cậu đi sự kiện, hoặc là trao một ít thương vụ cao cấp cho cậu. Nhưng Lâm Mặc vẫn là muốn tập trung vào việc viết nhạc và hát hơn, không ngờ việc này trong mắt những người khác cậu biến thành gà cưng của Lưu Chương, bảo là cậu được anh chiếu cố. Lâm Mặc không biết đây có phải chiêu của anh không nhưng chuyện này gây cho cậu không ít khó khăn.

Lâm Mặc rời công ty vào chiều tối muộn, trời vào mùa mưa nên bóng tối ngả về càng nhanh. Cậu vốn dĩ chỉ là một người làm nhạc nhỏ, cũng chưa có danh tiếng hay nhiều người biết gì nên đời tư cá nhân không bị để ý nhiều. Lâm Mặc thường chỉ bắt taxi về căn nhà mình thuê, như thế cũng không vấn đề gì. Chỉ là sống lặng lẽ như vậy đôi lúc sinh ra buồn chán, lại nhớ ba mẹ dưới quê, lại nhớ những ngày thơ ấu không lo không nghĩ.

Cậu nhìn chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt mình, người trong xe hạ kính xe xuống nhìn ra phía cậu.

Là Lưu Chương.

" Lên đi"

Anh không nhanh không chậm buông một câu, rồi lại như đang hối thúc cậu mau lên xe.

" Tôi bắt taxi về được rồi."

" Lên đi!"

Cậu không làm trái ý anh nữa, nhìn trời đang mưa tầm tã thế này, việc bắt xe cũng không dễ dàng gì.

Lâm Mặc kéo cửa xe chỗ ghế phụ ngồi lên, không giống như lần trước, cậu biết Lưu Chương không thích cậu ngồi ghế sau.

" Làm phiền rồi."

Lưu Chương rất nhanh khởi động máy, chiếc xe lăn bánh không bao lâu thì anh chợt lên tiếng.

" Bây giờ cậu cũng là nhân viên của công ty rồi, tôi sẽ tìm quản lí cho cậu cũng như phụ trách đưa đón cậu đi làm."

Lâm Mặc an tĩnh nãy giờ cuối cùng trả lời anh.

" Tôi thấy việc đi lại tôi có thể lo được."

" Chuyện này không đến lượt cậu được quyết đâu Lâm Mặc, tôi không muốn người khác nói tôi đối xử với nhân viên mình không tốt."

Lâm Mặc lại nghĩ đến chuyện Lưu Chương cho cậu mấy thương vụ kia mà bị nhóm người trong công ty làm khó dễ, liền hơi lớn tiếng từ chối.

" Tôi chỉ là một ca sĩ nhỏ, không cần phải..."

Lưu Chương đánh mắt qua nhìn đồ cứng đầu một cái rồi nhẹ nhàng nói.

"Nghe lời."

Lâm Mặc không đem lời nói của anh bỏ vào tai, chỉ nghĩ đó là chiêu trò mà anh làm khó cậu mà thôi.

【LZMQ】Hai MặtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ