P14: Mê mẩn

428 55 8
                                    


Bởi vì tiến trình làm MV phải quay trong thời gian hai ngày một đêm nên cả đoàn sẽ thuê một vài phòng ở khách sạn gần chỗ quay. Công ty cũng khá ưu ái với bọn họ, chủ yếu là 2 đến 3 người một phòng, riêng Lâm Mặc với Lưu Chương mỗi người một phòng.

Lần này đi cùng Lưu Chương không đem theo quản lí của mình nên nếu có việc gì cần thiết đều tìm đến chị quản lí của cậu. Không biết chị ấy có biết quan hệ của hai người bọn họ là gì hay không nhưng Lâm Mặc luôn cảm đôi mắt như nhìn thấu hồng trần của chị mỗi khi nói chuyện với cậu. Nhưng theo lời Lưu Chương nói đó, cậu không cần quá chú ý đến những việc như vậy, có điều trong công ty này, người mà cậu thân nhất cũng chỉ có chị mà thôi, khiến chị nghĩ sai về bản thân mình, cậu có chút không cam lòng.

Bởi vì xuất phát sớm nên tám giờ sáng đã tới khách sạn, sau khi đem đồ dùng cá nhân lên phòng của mình xong thì cậu đã nằm lăn ra giường hưởng thụ cảm giác được nghỉ ngơi. Lưu Chương miễn việc một buổi sáng cho bọn họ, chiều đến liền bắt tay vào làm việc.

Lâm Mặc dim dim mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ khi trong bụng sáng giờ chưa bỏ vào thứ gì, bây giờ mà đi tìm đồ ăn thì cũng quá tốn công đi. Cậu nghe thấy âm thanh truyền từ cửa, lười nhác rời chiếc giường mềm mại đi lại mở cửa cho người ở ngoài.

Là Lưu tổng thân yêu của cậu.

Lâm Mặc bỏ lại anh đang đứng ngoài rồi trở về giường êm của mình. Thấy cậu chán chường như vậy Lưu Chương cũng không làm khó gì cậu, bước vào rồi đem cửa khoá lại.

" Lưu tổng không sợ người ngoài phát hiện sao? Hay cố tình làm như vậy?"

Lưu Chương soạn đồ ăn trên tay ra nơi bàn, hướng mắt về phía cậu không trả lời.

" Lại ăn chút gì đi."

" Không đói, tôi muốn ngủ."

" Lại đây."

" Không."

Rồi xông vào phòng người ta, làm phiền người ta còn không đủ sao còn giở cái giọng ra lệnh đó. Lâm Mặc cậu mới không sợ nhé.

Lưu Chương thấy cậu kiên quyết ôm lấy gối ôm, mắt đối mắt, anh liền đứng dậy bước nhanh tới, từ trên cao nhìn xuống con người cứng đầu kia, một giây sau trực tiếp cúi xuống ôm cậu lên.

" Này, làm gì vậy?"

" Ăn cơm."

Lưu Chương không quan tâm cậu giãy dụa mãnh liệt như thế nào, cũng không chịu thả cậu xuống.

" Đồ thần kinh."

Lâm Mặc yên vị ngồi trên ghế, nhận đũa từ tay anh rồi cúi đầu ăn liên tục. Rõ ràng là đói chết đi được nhưng cứ nghĩ cơm này Lưu Chương đem tới liền không muốn ăn, hơn nữa nhìn thấy bản mặt anh thôi cơ thể cũng trở nên khó chịu, huống hồ gì nói đến ăn chứ.

Căn bản Lâm Mặc không ngoan ngoãn ăn thì không xong với tên Lưu Chương này, cái tên thích quấy rối người khác.

Cơm ăn được hơn nửa, Lâm Mặc mới no nê xoa xoa cái bụng của mình, cũng không để ý đến biểu hiện thích thú của Lưu Chương lúc này. Sau khi cậu vào nhà vệ sinh ra, cũng thuận tay nhận ly nước đặt sẵn trên bàn uống lấy một ngụm.

【LZMQ】Hai MặtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ