Chương 6

1.3K 94 2
                                    

Những ngày kế tiếp, Chu Tài dậy sớm đánh xe, đêm xuống mới nghỉ, mất gần một tháng vui vui vẻ vẻ đánh xe thì đưa được Lâu Ngọc về tới trấn Trung Hiếu.

Xe ngựa vừa vào đến trước cửa trấn, mọi người đều đã nhận ra Chu Tài, nhìn hắn ngồi trên xe ngựa bộ dạng xuân phong đắc ý thì rối rít hướng về Chu Tài nói chúc mừng. Không đợi Chu Tài đánh xe ngựa về đến nhà ở cuối trấn, hơn phân nửa trên dưới cả trấn đã biết Chu Tài ra ngoài hơn hai tháng cuối cùng đã mang vợ về! Tất cả mọi người lớn tiếng kéo nhau đến nhìn người vợ Chu Tài mang về.

Tránh qua lớp người đang nói chúc mừng, Chu Tài cuối cùng đã đánh xe ngựa về đến căn nhà mình đã rời đi hơn hai tháng.

"Vợ ơi, về đến nhà rồi!" Chu Tài xuống xe ngựa, nhìn vào trong xe vui vẻ kêu lên.

Bên ngoài xe ngựa, dân chúng trong trấn nhỏ tụ tập ba tầng trong ba tầng ngoài tới xem náo nhiệt, tất cả đều kiễng mũi chân, rướn cổ lên ngó nhìn rèm che màu đỏ tươi.

Một cánh tay bạch ngọc vươn ra, vén lên một góc rèm che...

Tất cả mọi người đều hít một hơi: Nhìn bàn tay này, trắng nõn cứ như khối đậu hũ trắng đươc bán ở phố Đông vậy, gương mặt kia không chừng còn vô cùng xinh đẹp nữa đó!

Chu Tài vừa thấy Lâu Ngọc đưa tay ra ngoài, liền sải bước đến, vén rèm che lên, vươn tay đỡ Lâu Ngọc xuống xe ngựa.

Haiz! Đáng tiếc lại đội mũ, không thấy rõ dung mạo! Mọi người thấy Lâu Ngọc xuống xe ngựa, trên đầu đội mũ có mảnh lụa trắng che mặt, tất cả đều ngầm than thở.

"Tránh ra cho lão nương, tránh ra!" Một tiếng nói lớn từ bên ngoài truyền tới.

Đám người tránh ra thành một con đường nhỏ, một phụ nhân trung niên cao lớn mập mạp giơ một con dao giết heo hấp tấp chạy tới chỗ Chu Tài và Lâu Ngọc đang đứng, miệng hét lớn, "Cho lão nương nhìn vợ Chu Tài mang về cái nào!"

"Ồ! Lớn lên thật cao! Chậc chậc, nhưng mà gầy quá, phải nuôi cho mập mới sanh được con." Phụ nhân mập mạp mới tới cố gắng mở to đôi mắt nhỏ như một đường chỉ, đánh giá Lâu Ngọc từ trên xuống dưới đến mấy lần, "Ngươi xem gầy đến độ này có thể bị gió thổi bay không chừng."

"Bàn thẩm (thím béo)!" Chu Tài ôm Lâu Ngọc vào trong ngực, nhìn về phía mọi người nói, "Vợ con tốt lắm!"

"Tiểu tử đần, cũng biết thương vợ, cái thằng nhóc mới lớn như vậy đã trở thành thê nô rồi, để cho mọi người trong trấn nhìn thấy chê cười!" Bàn thẩm giơ con dao giết heo lên, quở trách Chủ Tài.

"Ha ha, Hoàng Nhị nổi tiếng là thê nô ở trong trấn đó!" Mọi người vây xem đồng loạt cười vang. Hoàng Nhị chính là khấu tử (bạn đời – nói với người khác về vợ hoặc chồng của mình) của Bàn thẩm, bình thường ngay cả đánh rắm cũng không dám, được toàn trấn công nhận là đệ nhất thê nô.

"Cái mồm thối nhà ngươi, dám đùa giỡn lão nương! Hoàng Nhị nhà ta thành thật, cho các ngươi đỏ con mắt! Các ngươi trông không được khấu tử nhà mình, lại đi ghen tị với nhà người ta... " Bàn thẩm lăm lăm con dao trong tay, hừ nói.

[REUP] THIÊU LAI ĐÍCH TỨC PHỤNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ