Chiều tà, cả bầu trời thành phố đều đã bị những đám mây đen mịt mù che kín, lạnh lẽo ảm đạm. Gió rét thổi đến từng cơn lại từng cơn, mang theo mùi đất ẩm hòa vào trong không khí, cảm giác như vũ bão đã cận kề ngay trước mặt rồi, thế nhưng lại chẳng có lấy một giọt mưa rơi xuống. Thật là làm người ta thấp thỏm không yên.
Gió thổi đến mỗi lúc một lớn, lướt qua da mặt sắc lạnh tựa như mảnh kim loại nhọn hoắt khiến Lam Vũ không khỏi rùng mình. Mái tôn của tiệm sách cũ ở trước chung cư bị gió thổi bung mất một góc, phấp phơ bay giữa bầu trời xám xịt, kêu thành mấy tiếng "bành bạch" inh tai. Lam Vũ ngửa đầu nhìn, cậu cảm tưởng như chỉ cần gió thổi mạnh thêm chút nữa thì nó sẽ lập tức bị thổi bay.
Cho dù là rơi trúng người nào cũng đều rất đáng thương, nhỉ?
"Đại hạn sắp đến, nhớ phải cẩn thận trước sau, nhớ phải cẩn thận..."
Dì Lưu ở căn hộ bên cạnh không biết đã đứng cạnh cậu từ khi nào. Tay dì cầm cây chổi đã cũ, vẫn như thường ngày quét đi lá vàng rơi đầy trong sân chung cư. Lam Vũ thoáng giật mình, lễ phép chào hỏi dì mấy tiếng, nhưng trong mắt vẫn còn mấy phần ngờ nghệch.
"Sao ạ?"
Dì Lưu giương mắt nhìn theo mái tôn sắp bị thổi bay kia, lại nhìn về phía Lam Vũ, dì nói.
"Dì thấy dáng vẻ của cậu âm thịnh dương suy, rất dễ thu hút những thứ không sạch sẽ. Ra đường phải nhìn trước sau, đừng về muộn quá, tới nhà rồi thì nhớ cẩn thận cửa nẻo biết không."
Nói rồi dì cũng chẳng nán lại lâu, cầm theo cây chổi sể của mình lững thững di vào bên trong tòa nhà cũ kĩ. Khu chung cư này suốt mấy năm qua ít khi sửa chữa, Lam Vũ vẫn luôn cảm thấy nơi này vừa hoài cổ vừa rất có chất nghệ thuật, thế nhưng đặt dưới sắc trời âm u này, bất giác lại trở nên quỷ dị.
Nghe nói khi trẻ dì Lưu từng xem bói cho người khác, xem rất chuẩn, chưa từng có sai sót. Thế nhưng những người trẻ tuổi như Lam Vũ nào có tin vào những câu chuyện hư ảo ấy bao giờ, cho nên cũng chỉ xem như một lời hù dọa, nghe rồi để đó mà thôi.
Mắt thấy trời đã bắt đầu nhỏ xuống những giọt mưa đầu tiên, Lam Vũ cũng chẳng ở lại ngoài trời thêm làm gì, quay người trở về căn hộ nhỏ của mình.
Tòa chung cư này không có thang máy, chỉ có một chiếc cầu thang đã hoen rỉ nằm bên ngoài, là kiểu kiến trúc đã lỗi thời. Lam Vũ tính tới nay cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp được hai năm, vẫn còn chật vật nhiều điều. Khu chung cư này tuy đã cũ kĩ, hỏng hóc nhiều nơi, lại còn cách xa trung tâm thành phố, thế nhưng đây đã là phương án tốt nhất của cậu rồi. Thôi thì chờ thêm nửa năm hay một năm nữa, đến khi phúc lợi của công tý tốt hơn một chút, cậu sẽ chuyển đến nơi khác khá giả hơn lúc này.
Mưa rơi một lúc một nhiều, hạt mưa lộp bộp rơi xuống trên mái nhà và mặt đường nhựa, kéo theo tiếng sấm vang trời, ồn ào đến mức ngay cả giọng nói của bản thân mình phát ra cũng bị lấn át. Trong hai năm qua Lam Vũ sớm đã quen với cảnh tượng này, cũng chẳng còn than phiền gì nữa. Cậu cẩn thận đóng lại cánh cửa sổ ở góc phòng, tránh cho nước mưa rơi vào trong, sau đó mới lười biếng lê bước vào trong phòng tắm nhỏ hẹp.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Song Tính | Trong Nhà Có Quỷ
FanfictionTác giả: July15th Thể loại: song tính, niên hạ, huyền huyễn, quỷ x người Nhân vật: Lam Diệc x Lam Vũ ==== Ngày ấy mây đen giăng kín, sấm chớp vang trời, tựa như tiếng gào thét oán than vọng về từ nơi Âm Tào Địa Phủ, mà cái bóng đen kia chính xác là...