2

742 114 4
                                    

Ba ngày sống ở nhà Doãn Hạo Vũ, anh không ra ngoài lần nào. Anh khá sợ những tên đàn em của lão Hổ vẫn còn lảng vảng ở phố Bắc truy tìm anh. Cũng một phần là vì vết thương do dao đâm ở bụng ảnh hưởng khá nhiều đến sinh hoạt của anh.

Lại là một buổi tối như bình thường, trong căn nhà nhỏ cũ kĩ, ba người hai lớn một nhỏ ngồi trên bàn ăn. Châu Kha Vũ nhìn bát hoành thánh không chớp mắt, Doãn Hạo Vũ từ trong bếp nhỏ đi ra, bưng theo bình nước ấm, nói với anh.

"Xin lỗi, tôi biết là anh đã chán ngấy món hoành thánh này rồi. Nhưng nhà tôi chỉ còn nó thôi, hoành thánh cũng không có nhân thịt. Thật sự tôi thấy rất có lỗi nếu cứ để anh ăn nó mãi, ngày mai tôi sẽ đi chợ."

Châu Kha Vũ nhìn cậu rót nước ra ly sứ, cảm thấy hơi có lỗi. Ba ngày qua anh ở đây, phiền hai anh em cậu, làm tốn thêm một phần ăn, một chỗ ngủ, còn cả tiền thuốc thang. Vậy mà ban nãy, anh lại không biết tiết chế cơ mặt, làm cho Doãn Hạo Vũ - người đã chăm sóc anh phải nói ra những lời như thế.

Nếu xin lỗi, người phải xin lỗi là Châu Kha Vũ anh mới phải.

Nhóc con Tiểu Triết cười hì hì vui vẻ ăn phần của mình. Ba ngày nay sống chung, Châu Kha Vũ nhận ra đứa trẻ này luôn luôn tươi cười, trái với vẻ ngoài có phần tinh nghịch, Tiểu Triết rất ngoan, đặc biệt nghe lời của anh trai là Hạo Vũ.

Anh nhìn đứa nhỏ trước mặt vừa bỏ hoành thánh vào miệng, vừa đung đưa người qua lại. Châu Kha Vũ gắp một miếng hoành thánh cho Tiểu Triết, hỏi.

"Sao em vui vậy?"

Tiểu Triết càng rạng rỡ hơn, gật đầu lia lịa.

"Vui lắm ạ! Từ ngày Châu ca ca đến toàn ăn mì hoành thánh, dù không có nhân thịt bên trong nhưng còn đỡ hơn là phải ăn bánh mì."

Doãn Hạo Vũ kế bên nghe thế, vội trừng mắt nhìn em trai mình. Miệng lẩm bẩm.

"Đừng nói nữa."

Châu Kha Vũ vốn đã cảm thấy có lỗi, nghe thấy lời kia của đứa nhỏ, anh càng cảm thấy mình tồi tệ hơn. Thì ra, món hoành thành mà anh luôn thấy chán ngấy đến có phần đáng ghét này lại là bữa ăn ngon của Tiểu Triết. Vậy mà Châu Kha Vũ còn không hiểu chuyện...

Sau bữa tối, Tiểu Triết chạy sang nhà hàng xóm chơi với nhóc cùng tuổi bên ấy. Trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ lúi thúi cùng nhau đứng rửa chén.

Bóng đèn trong bếp không được tốt, độ sáng của nó phát ra chỉ bằng một nửa những loại bóng đèn khác trên thị trường. Nhưng ít ra vẫn có thể nhìn thấy được đồ vật.

Trong gian bếp vốn đã nhỏ, lại phải chứa thêm một người cao to như Châu Kha Vũ càng làm tăng cảm giác chật chội hơn. Hai người đứng sát gần nhau, cậu rửa chén, còn Châu Kha Vũ thì chịu phần lau khô chén bát.

Vai cả hai kề sát nhau, sự yên tĩnh của buổi đêm khiến cho tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực càng thêm rõ ràng. Doãn Hạo Vũ có vẻ đã nhận ra nó, cậu tìm chủ đề nói chuyện, muốn che đậy đi tiếng lòng mình.

"Tôi có thể hỏi anh được không?"

Châu Kha Vũ vẫn chuyên tâm lau bát, không ngước lên.

Song Vũ | After You Came - Sau khi em đếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ