Rồi cũng đến một ngày, Chúa tể ma cà rồng triệu tập đầy đủ các thống lĩnh khác, lên kế hoạch cho trận chiến sống còn. Giữa màn đêm thanh tỉnh báo hiệu cơn địa chấn lớn, rất nhiều thế lực đen tối đang dần quy tụ về một nơi.
Nằm sâu trong một khu rừng rậm, tận trên đỉnh núi quanh năm sương mờ là một gian nhà hiu hắt. Trông đơn sơ, lại cổ kính. Xung quanh là trùng trùng cây xanh được trồng như trận địa, tưởng chừng đã lọt vào sẽ lạc lối vô phương tìm nẻo ra.
Dưới chân núi, TaeHyung lặng lẽ đứng trước trận địa cây cối, hắn không dại gì bước vào để lạc hướng, chỉ âm thầm quan sát cách tháo gỡ lớp bùa chú phù thuỷ này.
JungKook biết lần này TaeHyung huy động toàn bộ lực lượng Thây ma, dù không gian vắng lặng cũng nghe rõ tiếng rên hư hử của bọn chúng. Cậu mệt mỏi dựa người vào hắn, thở dốc ra.
TaeHyung choàng tay ôm lấy JungKook, vỗ về lên vai cậu.
- Em thật chịu nổi chứ? – Giọng hắn lo lắng.
JungKook mỉm cười, lắc nhẹ mái đầu. Vết thương khiến cậu không có sức lực, vận động nhiều tim lại quặn đau. Nhưng để cứu Kookie, cậu buộc phải có mặt ở chốn này. TaeHyung không yêu cầu điều đó, là JungKook nằn nặt đòi đi.
Phía sau hai người, còn hai bóng người nữa.
Đó là NamJin.
Họ không tốt bụng theo yểm trợ TaeHyung, họ chỉ muốn đảm bảo TaeHyung toàn thắng để duy trì ngôi Chúa tể trọn vẹn mà nhượng lại.
So với JungKook thì SeokJin khoẻ hơn nhiều, có thể tự mình vững bước. Cả hai gặp lại nhau không một tiếng chào, JungKook nép người sát TaeHyung còn SeokJin thì ngoảnh mặt đi. JungKook không trách SeokJin đả thương cậu, còn SeokJin cũng chẳng buồn truy cứu sự dối gạt của JungKook. Hai người cứ thế coi như xa lạ.
Với SeokJin, TaeHyung dùng ngai vị đánh đổi lời thề kia âu cũng đã là sòng phẳng. Ma cà rồng bất tử nên quyền lực cũng là bất tận, chỉ có tình yêu là quan trọng nhất mà thôi. TaeHyung cam lòng hạnh phúc trong gia đình nhỏ bé đó, SeokJin cũng không muốn gay gắt quá làm gì, quan trọng là trận chiến với Lãnh chúa trước mắt.
- Ngài nghĩ dùng cách gì để vượt qua? – SeokJin lên tiếng hỏi. Họ đã nhận ra muốn đến gần Lãnh chúa thì phải hóa giải được trận địa cây cối này.
TaeHyung liếc nhìn toàn cục:
- Chỉ có dùng quyền năng phá vỡ.
- Ngài có thể sao? – SeokJin nhếch mép, đưa mắt nhìn NamJoon.
NamJoon trầm ngâm, lạnh lùng đáp lại SeokJin.
- Hắn ta có thể.
SeokJin nhún vai, không nói gì nữa. Nhưng cảm giác được ánh mắt TaeHyung chíu đến mình, SeokJin hiểu chuyện, bước lại gần với gương mặt không vui vẻ lắm.
JungKook miễn cưỡng theo SeokJin lùi về phía sau, đó là điều mà TaeHyung muốn nhắn gửi, NamJin sẽ bảo vệ cho JungKook. Cậu phải tuân thủ điều này mới được đi theo hắn.
TaeHyung một mình sừng sững giữa không gian rộng lớn, từ từ khép mắt lại.
Khu rừng bắt đầu lay chuyển theo tiếng gió, mặt đất xốc lên từng cành lá khô, mây đen kéo đến ngút trời, một trận cuồng phòng trổi dậy...
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) [TaeKook - 🔞] CÁI BÓNG PHÍA SAU
Roman pour AdolescentsTác giả: Bòn Thể loại: Kinh dị, Ma cà rồng Nhân vật chính: TaeKook Phối hợp diễn: NamJin, Thây ma Tình trạng: hoàn ~ Tóm tắt: Hắn thề sau 1000 năm luân hồi sẽ giẫm đạp lên thế giới, tái sinh thân xác người hắn yêu. Nhưng...