( ɪɪ ) Bờ vực em mơ

694 93 6
                                    

Vực Rạng Đông - vực thẳm sâu hun hút không thấy nỗi đáy, luôn bị bao trùm trong ảm đạm của giá lạnh trời sương, vẻ cô tịch hoang sơ của nó làm người ta cảm thấy chán chường và e ngại, vì vậy mà quanh năm không có lấy một bóng người ghé thăm, dầu rằng bằng một cách lạ kì nào đó mà cái tên của nó được thêu dệt rằng: "Vĩnh cửu là hư không, nhưng tình ta trên vực Rạng Đông là mặn nồng bất tận."

Tương truyền rằng, vào khoảnh khắc mặt trời mọc, khi quả cầu lửa chói mắt đốt tan màn sương lững lơ giữa lưng chừng bờ vực, chỉ cần đôi tình nhân đan chặt mười ngón tay và ngắm nhìn giây phút rạng đông bừng sáng, thì tình yêu của họ sẽ là vĩnh hằng.

Nhưng người dân quanh đây luôn cho rằng truyền thuyết nọ thật ngu xuẩn và viển vong. Một nơi sỏi đá lót đường, bùn lầy đón bước chân, vực cao hiểm nguy sâu thẳm, nào có ai muốn bỏ mạng để đón chào bình minh cho cái tình yêu rẻ rúng tầm thường?

Bởi thế nên không một ai để tâm đến lời truyền miệng từ bao thập kỷ, chỉ riêng em - Sano Manjiro, chỉ mỗi mình em là vẫn luôn ngóng trông một mai được gã dắt tay đến vực Rạng Đông, được gã hôn phớt lên gò má em không còn sắc hồng, nhưng tiếc thay đó chỉ có thể là một giấc mộng, xa xăm và vô vọng tựa ái tình em vun xén từ trong đáy lòng.

.

.

.

Manjiro thẩn thờ đứng bên bệ cửa sổ, em lười nhác dựa hẳn người vào khung sắt, hướng đôi mắt đen đục về phía cỗ xe đã lăng bánh khuất xa, chiều tà nắng chưa tắt hẳn, cây lá xiêu vẹo theo từng làn gió thoáng ngang.

Em vô thức đứng im thinh lặng, trong đầu chẳng biết đã mộng tới chân trời nào, mà sao ánh mắt như trãi dài vạn dặm trường chinh, chân trần em đơn độc chạy nhảy, có xước có trầy thì cũng không thể đổi lấy niềm ân ái cấm kị em vấn vương, vì người em thương ruồng rẫy, và không một ai dung túng cho tình yêu tội lỗi này.

Thôi vặt vờ bên kính cửa, em nghiêng đầu nhìn gã - Ryuguji Ken - quản gia của ngôi nhà chỉ thoảng hơi lạnh trống vắng, đồng thời cũng là kẻ bị em làm phiền hàng ngàn hàng vạn lần rằng liệu có thể dắt tay em tới vực Rạng Đông hay không.

Như mọi lần, em không một chút trông mong, tựa như một thói quen khó bỏ hoặc chăng là một chấp niệm sâu hoắm mà em cố bám víu để có thể sống. Majiro hỏi:

- Ken này, ngày mai anh sẽ cùng tôi đến vực Rạng Đông chứ?

Bầu trời đỏ rực ở phía sau lưng, ánh nắng đằm thắm hôn lên màu tóc em ươm vàng, ngã nghiêng trên khuôn mặt rạng ngời, em nở nụ cười, khóe mắt khẽ cong còn đẹp hơn cả trăng khuyết chênh vênh giữa cánh đồng.

- Không thưa cậu. - Ken thẳng thừng đáp, mặc kệ hoàng hôn ngã bóng vẻ tô cho sắc mặt em thêm hồng, gã tiếp lời. - Cơn ho của cậu ngày một tệ, gió sương trên vực chỉ làm bệnh tình của cậu xấu thêm đi. Và tôi dám chắc điều ấy sẽ khiến ông chủ không hài lòng khi chỉ một tuần nữa là hôn lễ của cậu diễn ra, Manjiro ạ.

- Vậy nếu cơn cảm vặt này buông tha tôi, anh sẽ cùng tôi đến vực Rạng Đông đúng không?

Ken vẫn bình thản trước câu hỏi ngang bướng của em, gã đã quá quen thuộc với sự cố chấp lạ kì này:

DraKey | Vực Rạng ĐôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ