( ᴠɪ ) Thánh đường vắng

310 57 3
                                    


Ráng chiều nắng chưa tắt hẳn, và thay vì trở về trước khi trời sập tối, Manjiro yêu cầu Ken cùng em đến nhà thờ. Được toại nguyện, cả hai dừng chân tại một nhà thờ có vẻ cũ kĩ, khối kiến trúc cổ xưa lộng lẫy nhưng chẳng được mấy ai lui tới, vì vậy trông lại càng thêm hoang sơ hẻo lánh. Thánh đường vắng lặng, không còn tiếng nguyện cầu, chẳng có kẻ xưng tội, chỉ còn lại mảng im ắng và Đức Chúa tại vị trên cao.

Dãy ghế vang lên tiếng kẽo kẹt khi Manjiro ngồi xuống, âm thanh rất khẽ nhưng vì là tiếng động duy nhất trong giây phút này nên càng lọt vào tai gã rõ ràng hơn. Em trầm lặng hòa mình cùng sự yên tĩnh của tòa nhà thờ như thể đang dẫn dắt người ta trở về những ngày cũ và Manjiro khát cầu được trở về những ngày cũ đến biết bao...

Ken chẳng biết em đang nghĩ về điều chi, chỉ thấy mắt em thẩn thờ nhìn về một phương, gã không biết rằng hồn em đang phiêu bạc về miền kí ức có gã, càng không biết rằng em đang mường tượng về ngày được cùng gã đến vực Rạng Đông.

Ngay cả Manjiro cũng chẳng tỏ rõ vì sao em lại cố chấp về vực Rạng Đông đến như thế. Có lẽ vì em vô tình đọc được quyển nhật kí của mẹ và có lẽ vì đến tận bây giờ cha vẫn hoài giận em...

Ken thôi nghĩ suy, ngồi cùng em trên một hàng ghế. Đương nhiên gã vẫn chừa lại khoảng trống đủ để một người trưởng thành chen vào giữa cả hai.

Manjiro chấp hai tay đặt lên đùi, nỗi buồn tủi lại dâng trào không một điềm báo. Mộng tưởng của em tan tành thành mây khói chỉ trong phút chốc tiếng chuông thánh đường vang vọng, kéo em ở lại sống cùng cánh lưu ly rũ rượi đẫm máu, cùng với tiếng nổ cò em khắc ghi trong đầu chỉ vừa diễn ra cách đây ít giờ, cả sự khước từ rõ ràng không khoan nhượng từ người em thương.

Giày vò chính mình, không một ai hay em đang tự cào cấu đôi tay không được Ken nguyện lòng nắm lấy. Em nghe thấy sự bóp nghẹn tim mình đang chịu, bất lực xoa dịu nó rằng gắng gượng thêm một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi và em thề sẽ không giày xéo nó thêm một lần nào nữa. Em ngã người về phía lưng ghế, thả lỏng tấm lưng căng chặt, tìm kiếm một chỗ dựa mỏng manh vì mỏi mệt khi phải gồng gánh cành lưu ly nhiều năm.

Nở rộ cả rồi, máu nhuộm cằn cỗi, và sẽ tàn nhanh thôi.

Nhắm đôi mắt, em muốn buông đi tất thảy, mặc kệ ngoài kia nắng có tắt, có cướp mất biển trời đỏ hồng rực rỡ và hối lỗi bù đắp bằng màn đen u tối.

"Xin Chúa cho con được giải thoát..."

Thế giới ồn ào đảo điên, giờ đây tắt lặng chìm vào giấc ngủ yên, tựa đang ngưng đọng vì lắng nghe giọng em nguyện cầu tha thiết, tựa đang thương tiếc cho đôi mắt em nhòe lệ mà người thương không giúp em lau vơi.

"Xin Chúa hãy chóng mang con đi."

Manjiro gục đầu, đêm đã tối, ngọn đèn hiu hắt không đủ sức vươn tới khóe mắt em, và em giấu nhẹm khuôn mặt mình không cho một ai thấy, kể cả Ken. Nhưng em ơi gã đã sớm biết giọt lệ em đang thầm lặng rơi, tựa giọt pha lê lăn dài trên bức tượng được tạc đẹp rạng ngời, nhưng đời này thê lương, bức tượng ra đời trong trời đông lạnh giá, không gì sưởi ấm cho em cả, từ tình thương của cha lẫn tình yêu của gã.

DraKey | Vực Rạng ĐôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ