Ken trở về phòng, một ngày dài đã tàn trong muôn ngàn phiền muộn. Chẳng còn đủ sức để nghĩ suy thêm điều chi nữa, Ken ngã lưng trên chiếc giường êm ấm và thiếp đi từ bao giờ mà chính gã cũng không hay.Cánh cửa sổ đóng chặt, gió rã rít đập vào tấm kính vang vọng nhưng nào có ồn ào đến nỗi khiến gã tỉnh giấc. Ánh đèn dầu hiu hắt cũng sớm được gã dập tắt, căn phòng ôm trọn một màu ảm đạm không còn tia sáng, ánh trăng le lói từ biển sao vời vợi cũng không đủ sức vươn tới nơi tâm trí gã đang rối bời trong mộng mị.
Ken mơ, mơ về những khoảng trời mà gã đã sống, mơ về ước vọng xa xăm... Ken thấy mình chênh vênh trong miền xưa cũ mơ hồ, lung lạc, không được hàn gắn. Hồi ức của gã trong cơn mơ nát tan thành ngàn mảnh, tứ tung rời rạc không cách nào có thể chấp vá, khiến Ken không xác thực được đâu là mộng đâu là vun vén từ kỉ niệm.
Mê man trong sự quấy phá của giấc chiêm bao, trước mắt gã là bao kí ức cũ kĩ đã in hằn trong tâm trí. Nhưng cũng đầy ấp những lạ xa khiến gã chới với không xác định được phương hướng và chỉ muốn trốn chạy. Nhưng rồi gã thôi tìm lối thoát, Ken ở lại trong mộng chỉ vì trân quý đời gã đang tươi cười giữa bao la đất trời hùng vĩ.
Manjiro bé nhỏ giữa bờ biển, em khoác trên thân chiếc áo trắng mỏng manh, gã muốn hỏi liệu em có lạnh nhưng môi lại chẳng thể thốt lên một lời. Sóng biển dạt dào vỗ vào đôi chân em để trần, cát trắng nhuốm bẩn bàn chân em tinh sạch, gió tàn bạo nổi lên, tóc em rối loạn khi ánh chiều tà ngã màu.
Ngay phía sau em là mặt trời đang dần tắt lặng, hoàng hôn rực thắm hôn lên xác thân em đơn bóng rã rời. Manjiro đối mặt với gã và vứt bỏ tất cả đẹp đẽ ở lại phía sau lưng, còn về Ken, gã nào có còn bận tâm điều gì vì tầm mắt đã sớm lắp đầy bóng hình diệu kì của cuộc đời gã.
Ken chỉ thấy Manjiro, chỉ thấy mỗi mình em mà thôi. Dù chiều tà có đẹp, dù chạng vạng có mê muội khiến người ta say đắm, gã vẫn nguyện đổi lấy hết thảy tươi đẹp đời này để được phép ngắm nhìn em trọn vẹn.
Đột ngột gã thấy tim mình hẫng mất một nhịp, nhẹ tênh nhưng lại đau điếng. Sao em nhoẻn miệng cười mà đôi vai run rẩy như gánh gồng thảm thương sâu thẳm? Sao mắt em buồn rũ rượi như ngày tàn sắp tắt? Sao xác thân em nhạt nhòa dần trong sắc biển ảm đạm khi chạng vạng kết thúc? Và sao em trống rỗng như linh hồn đã bị sóng biển cuốn trôi về cõi nào xa xăm vô tận?
Biển gầm vang nhuộm màu đêm tối, sắc xanh trong lành giờ đây chỉ còn một màu u buồn của chia phôi. Tim gã rung lên khi thấy em lùi bước về phía đại dương xa xôi, trông em như thể đã lạc đến cõi vô tận, như thể em chọn sống mãi trong một thập kĩ mà gã đã đi qua, một mình em ở lại cùng xơ xác tàn tạ.
Em chênh vênh ướt đẫm dưới sao trời tỏa rạng, mặt nước long lanh lắp lánh những vì sao sáng. Sóng rợn óng ánh, dịu dàng như thể đang ôm trọn lấy xác thân em hao gầy, mật ngọt rủ rỉ mang em về đáy đại dương kì dị.
"Em ơi, sao em chơi vơi vùi mình vào biển khơi giá lạnh mà tôi thì chẳng thể nào với tới..."
Ken chẳng thể làm được điều chi ngoại trừ bất động nhìn em ướm mình vào đêm đen. Liệu chăng có phải dù là giấc mộng thì gông cùn xiềng xích của một bề tôi vẫn không cho phép gã ôm em vào lòng? Liệu chăng có phải gã đang chuộc tội cho những lần gian dối chỉ dám thương em trong thầm lặng?
BẠN ĐANG ĐỌC
DraKey | Vực Rạng Đông
FanficAuthor: Asow Pairing: Drakey x Mikey Warning: boylove, ooc, lệch nguyên tác, hananaki(*) Disclaimer: nhân vật không thuộc về tôi, họ thuộc về Wakui Ken - sensei. (*)Hanahaki là một chứng bệnh ho ra hoa khi nhân vật tương tư một ai đó và không được...