Ánh lửa hiu hắt nghiêng mình trước cơn giông kéo về từ biển khơi, ánh lửa cháy lập lòe đương đầu với hơi thở của ngày mới. Ngọn khói vương mình thoát khỏi thong phông kín chặt như chiếc lồng giam, làn khói đơn côi nhưng lại tự do tan vào gió lạnh.
Khói làm cay mắt, đắng nghẹn ngào. Ánh lửa kiên cường không tắt, mà sao hồn ai hiu hắt đã giả từ cõi tạm.
Là hồn ai, hồn ai nay lạc về đâu?
Là hồn ai, hồn ai tắt mất sắc màu.
Là hồn ai, hồn ai một khúc độc tấu
Là hồn ai, hồn ai đã lặng tiếng van cầu...Là Ken - là cõi hồn đắng xót chênh vênh cùng một thoáng mơ phai.
Hay là Manjiro - một hồn phách tiêu tan giữa trăm ngàn sự thật còn chưa được biết?Có lẽ là cả hai...
.
Ken chẳng nhớ nỗi bằng cách nào gã có thể đẩy ra cánh cửa gỗ, chao đảo bước chân đến bên xác thân em không mảnh chăn chống lại cái lạnh. Manjiro thinh lặng, em như đang phiêu đãng về chốn nào lạ xa mà gã chưa từng đặt chân tới.
Thất thần chẳng biết phải làm điều chi, trí não rối loạn một mảng tối mịch dù rằng ngọn đèn dầu trên tay vẫn còn đang cháy, trăng vẫn treo cao trên bầu trời lồng lộng.
Trăng rạng, trăng tỏ rõ lòng; trăng chưa vong vì trăng còn phải phán quyết kẻ tội nghiệt sống cả đời cùng một lời dối trá.
Ken thấy em, thấy rõ dấu yêu kín chặt trong lòng lặng êm với những cánh hoa đỏ lựng, liệu chăng thứ kinh diễm ấy là thứ đã xé toạt tim em? Hay chính gã mới là kẻ khiến tâm em bị mài mòn qua chừng ấy che dấu, ẩn lòng?
Ngọn đèn được gã đặt ngay ngắn trên chiếc bàn trống trãi chỉ vỏn vẹn đôi dòng chữ với mảnh giấy kín màu mực. Đôi tay gã run rẩy, đôi chân như muốn ngã quỵ vì không còn đủ sức để chống chọi với cơn ác mộng của đời thực.
Gã tiến đến gần em và cánh hoa tả tơi lại càng thêm rõ ràng trong tầm mắt; Ken khụy gối, quỳ rạp như đang van xin em thứ tha cho bầy tôi hèn mọn vì đã luôn nói dối, chẳng thật lòng. Đầu gối ghìm sát sàn nhà, hơi lạnh thấu tận tủy xương nhưng nào có bằng tuyết phủ giá buốt tâm can. Gã đưa bàn tay lấm lem vết chai sạn dè dặt ôm lấy đôi gò má em lạnh ngắt, cúi đầu để trán mình chạm lên trán em, tim thắt chặt. Và rồi lệ hoen mi mắt, lệ trong vắt nhưng sao chân tình úa tàn một màu héo hon đắng xót.
Nhịp thở nơi gã ấm nóng, thoang thoảng trên làn da em tái nhợt không còn hơi sống, mắt em khép chặt và Ken cũng chẳng còn thiết tha chi những sắc màu của cõi trần tục khi yêu dấu đã vụt mất, chơi vơi.
Và rồi Ken hôn em, cái hôn giấu bao xao động cả đời gã gói ghém, cái hôn vạn lần nghĩ tới nhưng rồi lại thôi. Để rồi giờ đây khi đã quá muộn mới nén chặt tất thảy nghẹn ngào, trao niềm yêu lên vầng trán em - một em đã mãi chẳng còn tỉnh giấc.
- Manjiro, nhân khi vực Rạng Đông còn chưa đón ánh dương em hằng mong, dậy đi em tôi đưa em đến bến bờ em mộng...
Nhưng tắt lặng, chỉ có tiếng thú hoang từ cánh rừng xa khuất gầm vang, chỉ có tiếng tiếng bầy quạ chao đảo chờ đợi thời cơ mổ sẻ con mồi, và chỉ có tiếng chim cú rủ rỉ đưa đôi mắt sáng quắc nhìn bóng ai đáng thương cả đời ôm một nỗi mơ kể cả khi còn thức, nay thành hiện thực mà lại lang bạt về đáy vực chẳng quay đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
DraKey | Vực Rạng Đông
FanficAuthor: Asow Pairing: Drakey x Mikey Warning: boylove, ooc, lệch nguyên tác, hananaki(*) Disclaimer: nhân vật không thuộc về tôi, họ thuộc về Wakui Ken - sensei. (*)Hanahaki là một chứng bệnh ho ra hoa khi nhân vật tương tư một ai đó và không được...