( ᴠ ) Đồi Xử Bắn

360 64 10
                                    



Một ngày mới lại đến và Ken thực hiện lời hứa hộ tống chuyến đi hôm nay của Manjiro. Một chuyến đi không có đích đến, cũng không có ngựa đi, đoạn đường sắp tới dài hay ngắn hoàn toàn phụ thuộc vào sức chịu đựng của đôi chân.

Manjiro không nói lý do vì sao mình chọn lãng phí một ngày dài tự do cuối cùng trước khi cha về, cũng không bộc bạch vì sao muốn rong ruổi bằng đôi chân trên bao la đồng cỏ trước khi trở thành chồng của một nàng tiểu thư chỉ vừa biết tên cách đây ba tháng.

"Lần cuối cùng tôi ngắm nhìn tươi đẹp của cuộc đời, lần cuối cùng tôi được đồng hành cùng người. Mong rằng chuyến đi có thể kéo dài hết sức có thể, mong rằng được anh yêu một lần trước khi cái chết gần kề."

Ken không một lời thắc mắc cũng chẳng than trách nửa lời, từ tốn đuổi theo bước chân em, sẵn lòng cùng em đến chân trời góc bể, tiếc rằng đây chỉ là ý nghĩ. Chân trời của em là vực Rạng Đông nhưng gã không đồng ý dìu dắt em tới, góc bể của em chỉ giản đơn một câu yêu nhưng Ken vĩnh viễn không bao giờ cất lời.

"Xin em cho tôi được phép ôm giấu một điều bí mật, chôn giữ tình này cùng tôi xuống huyệt sâu."

Trời dần dịu màu nắng, cỏ dại xanh rì đón bước em đi. Cả hai thinh lặng suốt đoạn đường, em cố tình chậm bước, buộc gã phải song song đi cùng mình. Manjiro trân trọng từng giây phút, em sợ lỡ mất niềm an ủi của đêm muộn nhưng không một ai biết. Còn về phần Ken, gã ôm ấp gặm nhấm từng phút giây và chẳng một ai hay.

Một người sẽ chết vì tình, một kẻ lựa chọn lặng thinh. Tình yêu giữa họ là điếc, là câm, là mù loà chẳng tỏ. Để rồi sau cùng một người không thể tỏ rõ điều mình luôn tìm, một kẻ tan nát cả con tim.

Và rồi sau khi mải mê lang thang vô định, Manjiro dừng chân tại đồi Xử Bắn - nơi phán tội và tử hình tù nhân. Bao cái tên và tội danh đáng kinh tởm đã được vang lên tại đây, ôi những tội ác suy đồi, ôi những sát nhân giết người không ngại máu tanh hôi. Họ sẽ chết, chết vì một tràng đạn nổ, chết trong lời nguyền rủa: "Chúng nó đáng bị tử thần lôi xuống địa ngục và cầu cho chó ba đầu nhai nghiến xác chúng nó!"

Đáng lẽ là như thế, phải nên là như thế, nhưng buổi hành quyết hôm nay lại dấy lên sự khác lạ, người bùi ngùi đứng nhìn, kẻ ác miệng cay độc.

Manjiro hòa mình vào cùng dòng người đông đúc, tiếng xì xầm lúc nhỏ lúc to lọt vào tai em trở thành những câu từ vô nghĩa không tròn trĩnh, lại càng tăng thêm sự hiếu kì về tội trạng của hai gã đàn ông thô kệch khắp người chỉ toàn nhát đánh rỉ máu và mớ áo quần bẩn thỉu rách tươm.

- Chúng nó yêu nhau, ôi cái thứ tình yêu gớm ghiếc! - Gã đàn ông thô thiển đưa điếu xì gà lên môi, rít một hơi dài rồi nhả ra làn khói mờ đục, cái mùi hương đó thật kinh khủng, nó khiến Manjiro nhăn mày khó chịu, và gã ta không ý thức được rằng mình đang làm phiền những người xung quanh.

- Tôi phát bệnh khi nhìn chúng nó. Nhanh nào, giết chết chúng nó đi! - Một mụ đàn bà cất lời, mụ ta khoanh tay bực tức và cơn bực tức này đến từ hai gã tội đồ đang chờ đợi bị xử bắn, và vì cả khói thuốc. Mụ vỗ vai gã đàn ông bên cạnh, cằn nhằn: - Này ông anh, phiền ông anh dập cái điếu thuốc của mình.

DraKey | Vực Rạng ĐôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ