27. Ai rồi cũng rời đi

649 47 1
                                    


Gulf ra đến sân bay thêm một lần nữa thì trời đã tối. Mưa. Ánh đèn đường hắt hiu chiếu rọi những đợt mưa xiên ngang ào ạt. Lòng nặng trĩu, Gulf không biết bản thân nên làm gì.

Cậu đặt thân mình xuống hàng ghế chờ sân bay, ở một khóc thật khuất, thật trống trải. Gulf gục mặt xuống, cơn đau truyền từ đại não xuống cổ họng, xuống tim, theo từng mạch chảy lan rộng khắp cơ thể. Điện thoại ở túi quần rung lên, Mew gọi đến. Gulf nhìn cái tên sáng lên trên màn hình, nhìn một lúc thật lâu, sau đó bắt máy. Đầu dây bên kia giọng anh vang lên trầm ấm

“Alo, anh về đến nhà rồi. Bây giờ sẽ chuẩn bị đồ đạc để đến với em”

Gulf im lặng. Cái khoảnh khắc anh cất giọng nói, cậu khóc. Mũi cay xè, mắt nhòe đi không còn thấy gì nữa, chỉ thấy thật nhiều thứ ánh sáng mờ nhạt lập lòe trước mắt. Cả thế giới của cậu bây giờ không có anh ở cạnh bên, mọi thứ đều mông lung, đều tẻ nhạt đến chán ghét. Tiếng mưa ồn ngoài kia dập bớt tiếng anh mấy phần, nhưng cậu vẫn cứ nghe. Nghe anh sốt sắng gọi tên mình khi không nhận được hồi đáp. Rồi Gulf tắt máy. Cậu vẫn ngồi gục mặt ở một góc sân bay. Năm, mười, mười lăm phút, một thân người mỏi mệt khóc đến rã rời, một mình.

Cuối cùng cậu cũng đứng dậy, đặt một vé bay về đoàn phim. Gulf lên máy bay, khóa điện thoại, đầu óc trống rỗng. Nhưng càng trống càng đáng sợ. Càng trống, tiếng “ba” vang vọng trong đầu càng lớn, tiếng anh gọi tên cậu cũng vậy. Gulf biết anh yêu cậu, nhưng anh cũng không thể bỏ gia đình mình được...

___________________________

Mew thấy cậu bắt máy nhưng không trả lời, liền trở nên lo lắng. Anh tức tốc đặt máy bay để bay đến chỗ cậu. Trên đường đi, Mew có gọi cho Mild nhưng cậu ta cũng không bắt máy.

Mew lái xe băng băng trên đường, như thể đang đi tìm đường chết vậy. Anh đến sân bay nhanh nhất có thể. Lúc anh vừa đến cũng là lúc cậu vừa đi.

Trời mưa càng ngày càng lớn. Gulf mệt rã rời, tựa đầu vào ghế, thu mình lại ngủ một giấc. Cậu hi vọng tất cả chỉ là mơ, hoặc, hi vọng mình chưa từng trở về vào hôm nay.

Gulf về đến đoàn phim là gần sáng. Mild lọ mọ dậy thì nghe tiếng phòng Gulf có tiếng động, liền chạy sang, thấy cậu đã ở đó. Đèn bật, người thì lại ngồi yên như một pho tượng. Sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đỏ đến đáng sợ

“Mày sao vậy?”

Gulf khẽ lắc đầu. Mild lo lắng đóng cửa đi vào, nhúng nước cái khăn rồi lau mặt cho Gulf

“Mày ổn không?”

Gulf lại khẽ lắc đầu, khóe mắt ngập nước.

“Sao vậy? Tại sao mày lại về đây giờ này?”

Sự im lặng đến đáng sợ của Gulf làm Mild lo lắng nhiều hơn. Cậu ta không biết làm gì, chỉ có thể yên lặng ngồi nhìn từng giọt nước mắt của Gulf rơi xuống, cơ mặt vẫn thẫn thờ không thay đổi. Mild nghe tiếng điện thoại, mở ra mới thấy Mew đã gọi rất nhiều cuộc, liền đoán được hai người này có chuyện gì rồi

“Alo?”

“Alo Mild? Gulf có ở đó không?”

“Có”

🎫 Cho em một socola đen ngọt 100%🎫 (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ