35

624 48 0
                                    


Bác sĩ bước ra, chỉ khẽ lắc đầu. Mew bật dậy hỏi

“Sao vậy? Gulf sao rồi bác sĩ?”

“Tình trạng hiện tại đang rất tệ. Người nhà...vào thăm khi còn có thể đi”

“Nói vậy là sao? Ông nói vậy là sao hả?”

Nước mắt Mew lăn dài, tim anh đau như có ai bóp nghẹn. Dại dột, đúng là dại dột, tại sao cậu có thể làm ra một chuyện như vậy được. Hai người chỉ cần đi thật xa, đến một nơi nào đó khác kết hôn, hoặc, vẫn còn rất nhiều cách giải quyết khác, sao có thể lấy bản thân mình ra đánh cược để thua trắng một bàn như vậy chứ. Mew chạy ngay theo sau chiếc băng đẩy Gulf ra phòng hồi sức đặc biệt. Nhìn cậu nằm lay lất trên đó, Mew đau, đau như muốn chết đi sống lại.

Ông Traipi ngồi ôm đầu ở hàng ghế trước cửa phòng cấp cứu đến bây giờ vẫn chưa rời đi. Ông thẫn thờ thở dài thườn thượt, hai mắt sụp xuống, những nếp nhăn

“Tôi hại thằng nhỏ rồi. Tôi hại con chúng ta rồi”

Mẹ Gulf đau lòng ngồi tựa đầu vào vai ông mà khóc. Hai mươi lăm năm trước, bà có mang trong mình một hình hài nhỏ bé. Nhưng chưa kịp ra đời, bác sĩ nói đứa bé không thể phát triển bình thường nên đành phải bỏ đi. Mất đứa con đầu lòng, hai người đã rất buồn bã. Mãi đến ba năm sau, bà mới mang thai Gulf, và chuyện cậu có một người anh trai chưa kịp ra đời vẫn luôn là một bí mật. Trải qua nỗi đau mất con, thay vì mềm mỏng như bà, ông Traipi lại nghĩ bản thân phải cứng rắn hơn, rèn dũa Gulf trở thành một người mạnh mẽ. Để sau này dù không còn ba mẹ ở trên đời, Gulf không có anh em vẫn có thể sống tốt. Nhưng sự bảo bọc dành cho Gulf chính là để cậu lớn lên không có nhiều thời gian bên cạnh ba mẹ, không có sự nuông chiều. Khi đó ông Traipi hay tin mình bị bệnh tim, không còn sống được lâu nữa, ông còn ở đây giờ này đã là một sự may mắn ngoài mong đợi, vì vậy trước đó ông thường xuyên đi công tác, chăm lo vẹn toàn vững chắc sự nghiệp của mình, ông rằng sau này không còn ông, Gulf cũng không phải chịu khổ.

Nhưng vô tình làm như vậy cũng chính là lấy mất hạnh phúc của cậu, lấy mất tuổi thơ đáng ra phải được ấm áp đủ đầy như bao người, có bữa cơm gia đình, có những chuyến đi, có những lời khuyên dạy từ cả cha lẫn mẹ. Nhìn Gulf càng ngày càng xa lánh mình, chính ông cũng đau lòng lắm chứ. Làm gì có người cha nào muốn con mình không nhận cha, muốn con mình thà thân thiết với người khác cũng không muốn nói chuyện với mình một chút. Nhưng đó là những gì ông đã vạch ra trong kế hoạch cuộc đời mình. Là một người kinh doanh, cách ông để Gulf trưởng thành cũng giống như cách ông điều hành công ty, theo kế hoạch và không được thất bại. Chính vì vậy khi biết Gulf muốn đi theo cái ngành không hề có tương lai, càng không có gì chắc chắn như diễn viên, ông đã rất hụt hẫng.

Lúc biết tin Gulf yêu Mew, đáng ra ông cũng không cấm cản đến độ như vậy, nhưng trước cửa công ty, lọt vài tai ông lúc đó là những lời đồn đại về giới tính của cậu, về chuyện “người thứ ba”, những người qua đường xem Gulf và Mew như những chuyện để giải trí, ông vì xót con mà không muốn Gulf tiếp tục mối quan hệ này. Tất cả những tin đồn xấu trên mạng cũng đều là ông cho người phong tỏa tin tức hết, những tên nhà báo viết ra những bài đăng đó cũng bị lôi lên làm việc. Ông đã luôn theo dõi và hậu thuẫn Gulf trong rất nhiều chuyện, chứ nếu không chỉ với một bộ phim nam nam mới nổi, cũng sẽ không có quá nhiều đạo diễn, phim điện ảnh mang tính toàn cầu tìm đến với Gulf đâu.

🎫 Cho em một socola đen ngọt 100%🎫 (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ