10. Em bé

866 57 3
                                    


Gulf ăn uống xong cũng tự giác mang chén dĩa dọn dẹp hết vào trong bồn rồi hì hụi chuẩn bị rửa

“Đi ra uống thuốc đi. Để đó có máy rửa chén”

Gulf nhìn sang cái góc bên cạnh, đúng là có máy rửa chén thật. Mắt mũi lèm nhèm nên chẳng thấy cái gì ra cái gì. Mew để thuốc sẵn trên bàn, hơn nữa còn để trong hộp, phân sẵn ra cái nào là thuốc sốt, cái nào là thuốc đau bao tử, cái nào là vitamin, một ngày ba buổi đều phân chia đầy đủ.

“Tiền thuốc là bao nhiêu, tôi sẽ trả”

“Thuốc của bác sĩ gia đình. Không cần trả”

Gulf uống thuốc rồi vẫn để lên bàn ít tiền

“Bệnh của tôi, tôi lo được”

“Lo được thì bây giờ đã không như vậy. Cất tiền vào đi, chút tiền này tôi không thiếu”

“Thiếu hay không không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn nợ ai. Nhất là anh”

“Em ghét tôi đến như vậy hả”

“Phải là chúng ta không hợp mắt nhau. Đâu phải chỉ có mình tôi”

“Mắt nào của em nhìn thấy em không hợp mắt tôi”

“Cả hai mắt, hai tay hai chân luôn”

“Thôi đi ngủ đi, trễ rồi. Phòng của em bên cạnh phòng tôi, đã cho người chuẩn bị xong hết rồi. Còn thiếu gì thì ngày mai về lấy.”

Gulf đứng dậy, mang ly cốc đi dọn dẹp rồi bước lên lầu.

“À, ngày mai tôi cho phép em nghỉ một buổi. Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, sắp quay phim rồi”

“Cảm ơn thưa thầyyy”

Gulf cố tình kéo dài chữ thầy ra, nhưng vẻ mặt vẫn cứ khinh khỉnh, không có chút thành ý cảm ơn tí nào. Mew ít nhiều cũng đã quen với việc đó, bây giờ có khi cậu nhiệt tình mới khiến anh bất ngờ.

__________________________

Sáng hôm sau, lúc Mew vừa đi thì cậu thức dậy, đi bộ về nhà mình nằm lướt điện thoại cả buổi sáng. Cậu trả lời tin nhắn của Mild, sau đó lại lướt lướt facebook, mãi mà cũng đến quá trưa.

Gulf mang đồ đạc đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua về lại nhà Mew, sắp xếp lại một lượt theo đúng vị trí và phong cách quen thuộc của mình, sau đó lại nằm chơi. Đến gần chiều Mew về, nghe tiếng Mew dưới nhà, Gulf mới đột nhiên nhớ ra mình chưa ăn trưa, cũng chưa uống thuốc nốt. Nếu để Mew biết chắc chắn anh ta sẽ cằn nhằn cho xem. Nhưng hộp thuốc còn để dưới bàn trong phòng khách, Gulf phóng nhanh xuống nhà mang giấu đi.

Gulf xuống tới cầu thang thì đã thấy Mew đứng đó, như chỉ chờ cậu xuống nữa mà thôi. Gulf đột nhiên chột dạ, giống y hệt lúc còn nhỏ xíu hay trốn mẹ đi chơi về.

“Em chưa uống thuốc?”

“Uống rồi...”

“Uống lúc nào?”

“Lúc sáng...”

“Vậy còn lúc trưa”

“...Chưa”

🎫 Cho em một socola đen ngọt 100%🎫 (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ