Pỏn DRAKEY cho những ngày bị tác giả bón deathflag đây =))
Lười đọc quá thì bỏ nguyên đoạn đầu cũng được =)) nhưng mà đọc hết đi hihi.
Cậu: Ken
Em: MikeyThật lộn xộn. Ai mà ngờ lại có ngày hôm nay chứ. Cái thời tiết này, cái hoàn cảnh này, đến cả cái bất ngờ của những người xung quanh đều giống với ngày hôm ấy nhưng... em đã đến trễ.
Em không biết tương lai ấy như thế nào rồi. Mọi người đang làm gì? Nhưng có lẽ em đoán được vài đôi chuyện. Em đã cố... cố hết sức mình, đến mức phải tách biệt chính bản thân với bạn bè, người thân và... cả người em trân trọng nhất em cũng chấp nhận.
Thật cô độc.. thật ích kỹ.
Em đã không thể làm gì ngoài đứng đấy đón chờ kết quả của cuộc "chiến tranh". Đúng vậy. Đây, là chiến tranh thật sự. Nó chẳng còn là trò đánh nhau của bọn nhóc cấp 2 nữa rồi. Ở đây là sự sống còn. Nếu cậu có mệnh hệ gì... em biết phải làm sao?
(Em sẽ giết hết tất cả.)
Em đã không thể đứng yên thêm một phút giây nào nữa rồi. Nhanh nhanh xoay người, rảo bước đến chiếc BAB đậu đằng xa.
- "KoKo, ở lại xem tình hình."
- "Boss... Vâng."
(Dumaa lỡ đánh hông lại gòi shao cha lội??)
*Ụnnnnn~Ụnnnnnn~Ụn ụn*
Xác cậu lạnh lẽo nằm đó... không một chút gì được gọi là còn sự sống. Ba vết đạn ấy tuy không nguy hiểm, nhưng chính sự chậm trễ của đoàn y bác sĩ mới là lí do khiến cậu ra nông nỗi này.
Ở tương lai ấy, ở cái tương lai mà em có thể mường tượng ra được bản thân đã chìm sâu vào vũng lấy tối tâm đến mức nào ấy... vẫn không thể giữ cho cậu một cuộc sống hạnh phúc sao?
Em cảm nhận được sự hiện hữu của Takemichi... nhưng không thể nhìn được thành quả từ sự cố gắng của em.
- "Tao... tao xin lỗi, Kenchin! Làm ơn, làm ơn đó! Tỉnh dậy đi!" Tay em đập đập vào bức tường ngăn cách giữa mình với phòng phẫu thuật bên trong, nước mắt bất giác rơi lã chã... em lại yếu đuối như em của ngày trước rồi, Sano.
Đèn phòng chớp chớp, rồi tắt hẳn. Đứng bật dậy, em lao thẳng tới vị bác sĩ chỉ vừa mới làm xong việc. Nét mặt không thể hoảng hơn, em thật sự rất sợ. Em vẫn như ngày nào, không ồn ào. Tay em nắm chặt lại, cố không khóc thêm nữa. Cố giữ bình tĩnh nhất có thể.
- "Cậu là..."
- "Người... người bên trong vẫn ổn đúng không?"
- "Tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Nhưng cho tôi hỏi, cậu tóc vàng xù.."
- "Tôi là người nhà của cả 2. Cảm ơn.. thật sự rất biết ơn ông."
Em đã cúi đầu. Đây là việc mà Draken từng dạy em. Cậu thật sự là một phần của em, em cần cậu ấy.
______________________________________
*Mikey: Tỉnh rồi
*Koko: Còn South xỉu rồi, chỉ còn anh em Haitani và Hắc Long. Tạm thời như nào đây Boss?
![](https://img.wattpad.com/cover/286925402-288-k523429.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[TR] Pỏn All couple
RomansaỔ pỏn các couple tui thích Warning: OCC, BL, 18+,... ShinIza DraKey FuyuKazu RanMit KokoInui TakeoShin MuSan RinSou RanNaho TakeMi DraMit WakaShinTakeomi BajiFuyu RanRin