Chương 7: Thức dậy từ giấc mơ, anh vẫn ở đây (2)

555 45 0
                                    

2.

Tống Kỳ Uyên nói không sai, Lệ Trạch Xuyên thực sự đang ở gần đây. Người cung cấp thông tin cho Lệ Trạch Xuyên là Hải Tử, anh ta đã sống ở đây nhiều năm, không ai mà anh ta không biết.

Hải Tử nói với Lệ Trạch Xuyên rằng ba tháng trước, có khoảng bảy tám người lạ mặt đi ra đi vào quanh thị trấn Khúc Mã này. Bụi xe dày đặc, như thể đến từ phía tây.

Phía tây nổi tiếng là vùng đất không có người ở, là nơi sinh sống của những con linh dương Tây Tạng.

Lệ Trạch Xuyên lấy tấm ảnh của Nhiếp Khiếu Lâm ra, Hải Tử nhìn kỹ một lúc, lắc đầu nói: "Nhóm người này rất cẩn thận. Họ đều đeo khẩu trang, nhìn không thấy mặt mũi."

Lúc đó trời còn nhá nhem tối, hai người đứng sau con hẻm, ánh sáng từ đèn đường mờ ảo. Lệ Trạch Xuyên rút từ trong hộp thuốc lá ra muốn một điếu thuốc, Hải Tử nhanh chóng lấy bật lửa ra đưa qua.

Lệ Trạch Xuyên liếc anh ta một cái, nói: "Dù nhóm người này có thần bí đến mức nào, đã đặt chân đến chỗ này thì không thể không có chỗ ở. Cậu còn biết cái gì, cùng nhau nói ra."

Hải Tử cười nghiêm nghị nói: "Tôi đã theo họ vài lần, nhưng đều bị mất dấu gần đường Nhất Lộ. Nếu Lệ Gia muốn tìm người, có thể đi dọc theo đường Nhất Lộ thử vận may."

Lệ Trạch Xuyên trong tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc cùng ánh mắt tan ra trong ánh lửa, anh mở miệng: "Những người đó làm gì, trong lòng cậu biết rõ. Đừng để cho tôi biết cậu tới lui theo chân bọn họ, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

Hải Tử lắc đầu liên tục, bày tỏ rằng anh ta tuyệt đối không dám.

Quầy hàng nơi Ôn Hạ và Tống Kỳ Uyên ăn sáng nằm trên đường Nhất Lộ, nhưng vị trí hơi lệch, lại có một chiếc xe tải chắn ngang, không dễ thấy. Lúc tiếng súng nổ lên, Lệ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, anh nhanh chóng đạp chân ga, phóng theo hướng phát ra âm thanh.

Khu chợ thoáng chốc xảy ra tình trạng hỗn loạn , chiếc xe Hummer bị kẹt trong dòng người, Lệ Trạch Xuyên dùng tay đấm vào tay lái, một tay liên lạc với cảnh sát địa phương một tay đẩy cửa xe nhảy xuống.

Dòng người đang chạy loạn tránh xa nơi phát ra tiếng súng, bóng dáng Lệ Trạch Xuyên đi ngược hướng đoàn người trở nên đặc biệt bắt mắt. Tống Kỳ Uyên cùng Ôn Hạ đồng thời nhìn thấy anh.

Tống Kỳ Uyên liếc mắt nhìn Ôn Hạ, nhưng khẩu súng của anh ta lại chĩa vào Lệ Trạch Xuyên, anh ta nói gì, Ôn Hạ không hiểu, nhưng thần kỳ thế nào cô lại hiểu được qua khẩu hình miệng của anh ta.

Tống Kỳ Uyên nói: Tôi muốn xem chính nghĩa có thể thực sự phù hộ cho các người bất chấp đau thương được không.

Lệ Trạch Xuyên quanh năm tiếp xúc với súng đạn nên trực giác cực nhạy bén, lập tức cảm giác có nguy hiểm, anh nhìn thấy họng súng đen tuyền ẩn trong đám đông cùng khuôn mặt khiêu khích của Tống Kỳ Uyên. Không đợi anh có bất kỳ động tác nào, một bóng người đã xông vào tầm mắt anh, không chút do dự che trước người anh.

[EDIT/HOÀN] MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ - TÔ HẠNH ANNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ