Chương 3

2K 188 14
                                    




Từ khi đi vứt rác về mí mắt trái giật liên hồi, Tống Á Hiên nghi ngờ có phải nó định soán quyền đoạt vị thay luôn trái tim của mình hay không.

Còn có thằng bạn thân vẫn còn chưa chịu về chỗ của nó ngồi nữa. . .

"Mặt tao không có đề bài." Tống Á Hiên không chịu nổi ánh mắt dính trên người mình của Hạ Tuấn Lâm, quay đầu qua nhìn.

"Mày với Lưu Diệu Văn. . ."

"Không quan hệ, không quen biết." Tống Á Hiên cầm bút điền nốt đáp án cuối cùng "Một tiết mày hỏi sáu lần luôn rồi đấy."

Đáp án không ngoài dự liệu. . .

"Mày nói tao tin được không? Mày lần trước còn. . ." Chưa nói xong đã bị thầy giáo toán đứng trên bục giảng hét "Hạ Tuấn Lâm đi ra ngoài đứng cho tôi!"

Bạn học Tiểu Hạ như thường lệ lại bị đuổi khỏi lớp.

Hạ Tuấn Lâm vừa đi vừa nghĩ: Có chuyện rồi, chuyện lớn nữa là khác.

Nắng buổi trưa có lớn cũng không cản được những bước chân ồ ạt chạy về canteen.

"Nghe nói Tống Á Hiên ném đồ của mày tặng vào thùng rác phân loại?" Nghiêm Hạo Tường cà khịa hắn, thuận tay uống cạn Cola. Đứng từ lầu bốn nhìn xuống, Tống Á Hiên ở giữa những bước chân vội vàng của đám học sinh trở nên rất bắt mắt.

Lưu Diệu Văn liếc gã một cái "Ờ, còn phân chia rác nữa." Nói xong chính mình nhịn không được bật cười.

"Cậu ta vậy vẫn còn tốt tính chán, nếu mà là tao, bị một thằng mình không thích đứng trước mặt mọi người tặng quà tỏ tình, tao sẽ tặng lại nó một đấm!" Nghiêm Hạo Tường nửa người ngả vào lan can, dò xét nhìn ra ngoài.

"Sao mày biết cậu ấy không thích?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu "Bớt đi bạn hiền, trước không nói cái thù với hội học sinh, mày còn dẫn người đi chặn cậu ta ở ngoài, Tống Á Hiên chẳng lẽ không nhìn ra mày đang trêu đùa à? Hơn nữa, cậu ta hẳn là thẳng, bạn tôi ơi, lần này mày chơi hơi khó rồi đấy!"

Lưu Diệu Văn không đáp, khoé miệng vểnh cao, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh Tống Á Hiên dưới thân mình ửng hồng đuôi mắt, khi hắn vào sâu bên trong đến ngón tay người nọ cũng hồng như dâu tây.

Đúng không nhỉ?

Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại nhìn thấy Lưu Diệu Văn nghiêng mặt cười cười, gã cau mày chỉ vào cổ hắn "Mày bị muỗi đốt đấy à?"

Lưu Diệu Văn: .......

"Muỗi? Hay là cái gì khác thế?" Khoé miệng Nghiêm Hạo Tường bỗng dưng giương lên, còn định đưa tay sờ thử "Mùa xuân nhiều muỗi ghê nhỉ?"

Lưu Diệu Văn một tay đánh vào cái tay đang định duỗi ra kia, lại túm cái người đang treo mình trên lan can kia vào kéo đi, khó hiểu nói "Mày cứ ngó cái gì đấy?"

Nghiêm Hạo Tường 'ei ei' hai tiếng, nhìn về phía Tống Á Hiên rời đi nửa ngày, sau đó quay lại nhìn hắn "Ê, cái người bên cạnh Tống Á Hiên ấy, mày biết cậu ấy không?"

Lưu Diệu Văn nhìn theo chỗ rẽ Tống Á Hiên biến mất, không để ý nói "Chắc là bạn cùng lớp, lúc tao đi đến lớp cậu ấy có thấy qua."

[TRANS|Văn Hiên] Mê Mẩn Ngày XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ