Chương 49. Thế giới vẫn thái bình.

990 201 18
                                    

Hôm nay tôi bắt đầu nghỉ hè rồi, nghe vui nhể. Tất nhiên, ai cũng rất háo hức về điều này, ngoại trừ tôi.

Tổ kỷ luật phải đi tập huấn tuần đầu kỳ nghỉ hè. Có chán không cơ chứ. Âu cũng vì lễ kỷ niệm thành lập trường sẽ được tổ chức vào học kỳ hai tới này, tức tháng 10 tới. Tổ kỷ luật có trách nhiệm quản lý để giúp cho các hoạt động diễn ra một cách trơn tru nên các ma mới gia nhập phải đi tập huấn hết.

Thiết nghĩ nó vô lý vãi, đáng lý ra hội học sinh nên nhận trách nhiệm quản lý chứ. Tổ kỷ luật chỉ đóng vai trò giữ trật tự công cộng thôi mà. Tự dưng còn phải ôm đồm thêm vụ này. Thằng ranh hội trưởng mất dạy đó.

"Đừng lo lắng anh sẽ cùng mấy đứa vượt qua kỳ tập huấn này. Hãy coi như nó là một buổi đi chơi vậy. Anh sẽ phổ biến các công tác chuẩn bị cho lễ thành lập trường sau." Đó là ông bạn Kaito đã nói thế. Mọi người nghe cũng có chút mong đợi vào nó nhưng tôi thì không. Xin cảm ơn.

"Tại sao chúng ta lại phải ôm công việc không phải thuộc bổn phận chứ." Tôi ngáp lớn trong khi bốc bim bim bỏ vào mồm nhai.

Vâng, người duy nhất trong cái tổ nghiêm túc này được quyền ăn và ngủ mọi lúc chính là tôi. Đương nhiên rồi, vì đó chính là điều kiện gia nhập mà.

"Chúng ta phải làm thôi vì năm ngoái lễ hội trường ta đã diễn ra trong thảm họa nhờ công lớn của hội học sinh. Nếu năm nay còn lặp lại điều đó nữa thì mọi người sẽ không bao giờ đến tham dự lễ kỷ niệm trường mình nữa." Kaito nói.

Nhưng thế thì liên quan gì đến tôi cơ chứ. Tự dưng ôm thêm việc lại còn phải lãnh hậu quả từ tay kẻ đi trước nữa. Cơ mà việc phá lễ kỷ niệm đúng là một cách gọn gàng để hạ bệ danh tiếng của ngôi trường. Thằng hội trưởng này thối tha thật.

Dù vậy, trong cái hoàn cảnh mờ mịt như tương lai của thí sinh đi thi đại học ấy, vẫn còn một con người vẫn không ngừng thổi lửa cho tất cả mọi người, chính là anh bạn Kaito đây.

"Chúng ta sẽ cùng tạo ra lễ hội trường đáng nhớ nhất tuổi học trò này cho tất cả mọi người nào!"

Tôi vẫn không thân thiết nổi với cái con người này. Quá mức nhiệt tình rồi.

-------

Ờm, bỏ qua vụ đó đi, đầu tháng 8 tôi mới đi mà, giờ cứ xõa cho thỏa thuê đã nào. Nghỉ hè tôi cũng đi làm thêm một chút cho đỡ chán. Cơ mà làm ca sáng thôi, trưa chiều là để ở nhà cày game và đi luyện võ.

Vi vu trên con xế sắt thân thương, tôi huýt sáo yêu đời, tự giác thấy bản thân trông như mấy đứa thời hai ngàn mấy ấy. Ở thời đại công nghệ chưa phát triển cũng có cái vui của nó. Nhờ vậy mà tôi có thể chú ý đến những thứ khác ngoài mạng xã hội nhiều hơn.

Giờ tôi đang giao hàng này, tôi lại đi làm ở cái quán năm ngoái. Quán mà ông bạn bất lương Shinichirou hay ghé ấy. Nói chứ tôi chọn làm ở quán đó vì nó là chỗ được bảo kê tốt nhất. Cụ thể là dưới tay đồng nghiệp bất lương của Shinichirou, nghe giang hồ đồn là cốt cán Hắc Long đời đầu.

Cái tên nghe ngầu vãi. Tôi cũng chả để tâm đến mấy băng đảng đua xe nên mặc kệ, chỉ biết là họ rất nguy hiểm thôi. Nghĩ vậy nên cũng chả dại mà dây vào. Coi bộ bạn bè của Shinichirou cũng này nọ kia phết đấy chứ.

Tokyo revengers | Sống Lại Không Phải Để Tạo Nghiệp!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ