Moon choàng áo Vest lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người nhưng trông vẫn rất thê thảm. Mặt mũi thì tái mét, nước dầu đen xì đã khô<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />két bám vào khuôn mặt, mái tóc bết thành từng cụm, còn chiếc quần màu nâu gần<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />như được nhuộm sang đen. Em vẫn đang tỏ ra bình tĩnh không muốn để người dân xung<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quanh phát hoảng vì bộ dạng mình.
-Cháu gái! Cháu bị làm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao thế? – một người hàng nước tốt bụng thấy vậy liền hỏi thăm.
-À! Cháu đang đóng phim<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />- Moon giả bộ – Cháu là người đóng thế! Hì hì!
-Thế à! Phim gì mà ghê<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quá? – Mấy người khác tò mò. Moon cố tươi cười để che đi những mệt mỏi và đớn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đau thể xác. Trông em giống như một diễn viên thực thụ.
-Phim hành động. Cháu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải giữ bí mật. Đạo diễn không cho cháu nói, chú ấy bảo cháu đi xung quanh một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vòng để người ta nhìn xem có thấy sợ không? Hì hì!
-Ta thấy giống phim kinh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dị hơn! Haha! Mà cái nước màu đen này là gì vậy? Còn cả máu nữa? Chắc là tiết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lợn hả?
Moon cười cười:
-Không, phẩm màu hết! À,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bác cho cháu xin ngụm nước với!
Moon sau khi đã “tẩy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trang” quyết định về báo cáo. Em đã hoàn thành trọng trách Sếp giao phó, “LOẠI<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />HẠ ĐẲNG NHƯ CÔ MÀ ĐỦ TƯ CÁCH LÀM EM TÔI À!”- Em đã vì câu nói này mà rất quyết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tâm. Trên con đường vắng vẫn chỉ mình đơn độc, mỏi mòn từng bước chân,… Ken<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đang ngồi trong xe, hắn cũng đi con đường đó, thấy một dáng người quen quen, mái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tóc cắt ngang vai.
“Moon (!)?”
Hắn bước xuống xe. Moon<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không bao giờ mặc áo bó sát người đến thế. Em mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ và quần<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Jean. Nghe thấy tiếng ô tô dừng lại và cảm nhận một người nào đó đang ở phía<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sau, Moon quay người theo phản xạ.
Hắn lượt nhìn từ trên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xuống dưới – Làm gì ở đây? – rồi lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng luôn miệt thị.
-… – Moon rất muốn trả<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lời nhưng vì quá sợ nên cứng lưỡi, cổ họng bị nghẹn ứ. Em thở mệt và trượt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người theo bờ tường, không còn hơi sức để nghĩ gì thêm nữa.
YOU ARE READING
Ngược chiều kim đồng hồ .
RomantizmNgược chiều kim đồng hồ Tác giả : Linh Catting : 16+