Dream và George cùng tìm kiếm những cách khác để liên lạc, với George, anh có một ý tưởng tuyệt vời về việc Dream để lại một viên nang được chôn ở đâu đó trong sân sau cho George tìm.
George tải dự án công việc của mình lên máy tính và bước ra ngoài với một chiếc xẻng mà anh mới mua được. Dream đã nói với anh rằng nó được đặt trong góc gần hàng rào, và hy vọng rằng không ai lấy nó ra kể từ khi nó được chôn xuống.
Với chừng đó thông tin, George bắt đầu đào xuống. Anh không phải là người có một thể chất tốt, nhưng anh vẫn kiên trì với từng nhát xẻng đâm vào bụi đất lạnh lẽo. Từ khóe mắt, anh thấy ai đó đang nhìn về phía mình.
Hẳn là việc này trông rất kỳ lạ, khi bạn đào một cái hố ở sân sau nhà bạn. Trông anh chắc giống như đang đào một cái hố để chôn xác.
George nhún vai với người đàn ông, điều này khiến anh ta bỏ đi.
Người đàn ông nhìn nhanh vào một cuốn sổ bỏ túi trong khi anh ta đang bỏ đi, và viết ra một thứ gì đó. George cảm thấy lo lắng vì có khi người đó nghi ngờ anh rồi anh ta sẽ báo cảnh sát.
Đã hơn 15 phút rồi, và George thở dài.
Anh nhìn đống đất bừa bộn và lắc đầu. Chắc hẳn ai đó đã tìm thấy viên nang trước anh.
Anh đang định xúc đống đất mà anh đã dày công đào bới trở lại cái hố thì một tia sáng chiếu vào mắt anh. Ở đó, chôn xuống đất là một mảnh kim loại. George tròn mắt rồi anh chạy lại tìm cái xẻng, hất hết đống đất ra cho đến khi anh tìm thấy một hộp kim loại hình viên thuốc. Trên đó có dán băng dính có chữ "George".
Anh thậm chí còn không thèm đắp lại chỗ đất vừa được đào lên, chạy về nhà rửa sạch bên ngoài viên nang rồi lúi húi chạy vào phòng. Đúng giờ, điện thoại bắt đầu đổ chuông.
George nhấc máy, "Dream! Tôi nhận được viên nang của anh rồi."
Dream cười khúc khích, "Anh làm được rồi. Mở nó ra đi, tôi tò mò không biết những thứ trong đó tồn tại được bao lâu."
George đã phải mất một lúc vì gỉ sét tạo ra một loại khóa giữa các đường nối của viên nang, nhưng cuối cùng nó mở ra với một lực mạnh đến nỗi George bị văng ra sau một chút với một tiếng rên rỉ.
"Anh có sao không?" Dream lo lắng hỏi vào điện thoại.
George đứng bật dậy, "Không sao. Tôi vẫn ổn."
Một vài thứ bên trong khoang của viên nang nằm rải rác trên sàn do cách nó mở ra.
George chộp lấy thứ đầu tiên anh nhìn thấy. Anh liếc nhìn nó, "Pow-Chew?" Anh cố gắng đọc dòng chữ trên giấy bọc.
"Đúng!" Dream hào hứng nói, "Tôi thích mấy thứ đó lắm."
"Cái này là cái gì vậy?" Anh đưa nó lên mũi ngửi, nó có mùi giống như kẹo bị thối.
"Nó là kẹo cao su. Kiểm tra ngày hết hạn đi." Dream trả lời ngay lập tức.
Giấy gói có một dòng chữ nhỏ gần như không nhìn thấy ghi ngày hết hạn.
"Ngày 22 tháng 8 năm 1971." George đọc to.
"Tôi không thể tin rằng thứ này không bao giờ thu hút kiến." George đặt viên kẹo lên bàn và với lấy một thứ khác mà anh tìm thấy trên sàn. Đó là một tảng đá.
"Đây là thạch anh sao?" George hỏi.
"Ừ. Đó món mà tôi thích nhất trong số những thứ tôi đang sở hữu." Dream thừa nhận.
George nắm chặt nó trong tay, "Vậy tại sao lại đưa nó cho tôi?"
Dream nằm trên giường, để đĩa nhạc của mình phát trong nền và nhìn chằm chằm vào giấy dán tường
"Vậy tại sao lại đưa cho tôi ư?" Làm sao mà Dream có thể trả lời được điều đó? Anh ấy đã tặng nó cho George vì anh ấy muốn người mình yêu thích có thứ anh ấy yêu thích, nhưng tất cả đều không phải như thế. Anh ấy quan tâm đến một người thậm chí còn chưa tồn tại. Anh ấy cũng quan tâm đến người bạn thân nhất của mình là Sapnap, nhưng không phải theo cách mà anh ấy đã làm với George, người mà anh ấy thậm chí chưa từng gặp.
"Dream?" George thì thầm vào điện thoại.
"Ồ, ừ, tôi đoán là tôi không nghĩ là mình sẽ cần nó trong tương lai." Anh ấy đã không trả lời thành thực.
"Hừm, được rồi." George có vẻ như đang tranh thủ nhặt thêm đồ.
Trong khoang có những thứ nhỏ bé khác như một băng ca nhạc cũ và thẻ bóng chày. Sau một lúc, George nhìn thấy một cái hộp nhỏ và đưa nó lên mắt. Sau đó, anh mở nó ra, nó đã khô, nứt nẻ và lớp sơn bên trên khô cứng, chắc nó đã hết hạn sử dụng (từ rất lâu trước đây) và có màu xanh đậm như lá cây rừng.
"Anh vừa mở cái gì ra vậy?" Dream khẽ hỏi.
"Sơn xanh." George nhúng ngón tay vào, và những gì anh nhìn thấy khiến anh ngạc nhiên. Ngón tay của anh phá vỡ lớp sơn cứng bên trên và xuất hiện một lớp sơn vẫn còn ướt, được bảo quản mà anh chắc chắn là màu sắc ban đầu của nó.
"Tôi chắc chắn nó bây giờ rất xấu, đúng không?" Dream đùa cợt, nhưng George nhìn lớp sơn phủ trên đầu ngón tay mình.
"Không. Nó hoàn hảo." George có một ý tưởng.
Anh đổ một phần sơn lên tay và dùng ngón tay xoa đều chúng ra xung quanh.
"Anh còn ở đó không? Anh đang làm gì vậy?" Dream hỏi, nhưng George bước tới bức tường trong phòng ngủ của mình.
Anh ta nhìn lướt qua dấu tay của Dream, và bằng một động tác dứt khoát, đặt bàn tay phủ sơn của mình ngay bên cạnh. Kích thước tay khác nhau của hai người họ thực sự rất thú vị, dấu tay của Dream đã cũ và nứt nẻ, trong khi cái của George thì sạch sẽ, tươi mới và vẫn là một màu sáng.
George nắm lấy điện thoại bằng bàn tay sạch sẽ, "Ừ, tôi vẫn ở đây."
"Anh đã làm gì vậy?"
George nhìn chằm chằm vào hai dấu tay, "Không có gì đâu." Anh thì thầm.
"Ồ." Dream lẩm bẩm, "Chà, còn một thứ nữa trong đó. Được dán vào bên trong viên nang. Anh có thể tìm thấy nó nhưng tôi phải cúp máy rồi."
"Tại sao?" George hỏi.
"Tạm biệt, George. Chúc ngủ ngon." Dream chào tạm biệt và trước khi George có thể yêu cầu lời giải thích một lần nữa, kết nối của họ đã bị cắt.
George đặt điện thoại xuống với một tiếng thở dài và kiểm tra bên trong viên nang. Bên trong là một mảnh giấy. Một bức ảnh chụp lấy ngay. Đó là của Dream. Có vẻ như nó được chụp bởi một người khác. Anh ấy đang cười, với mái tóc vàng nâu tuyệt đẹp và vóc dáng cao lớn. Anh ấy đang ôm một con mèo cưng và đang ở trong chính phòng ngủ mà George đang ở vào lúc đó.
George nghĩ rằng anh ấy khá đẹp trai. Anh cảm thấy buồn ngủ, và đôi mắt anh nhắm nghiền lại với bức ảnh được ôm sát vào người.-To be continued-
BẠN ĐANG ĐỌC
Flowers from 1970 (DNF)
FanfictionTên gốc: Flowers from 1970 Tên tiếng Việt: Những bông hoa từ năm 1970 Tác giả: astr0nomika Truyện đã được tác giả đăng trên Wattpad, đây là bản mình dịch lại để mọi người cùng đọc