Chương 62

244 20 3
                                    

Tâm tình Mã Gia Kỳ thật giống như được ngâm trong hũ mật, hắn cảm thấy công phu của mình thì tính là cái gì, nhìn Đinh Trình Hâm bình thường không nói nhiều lắm, hiện tại nói ra một câu đều có thể hay hơn cả thư tình.

Người nào đó mặt mày hớn hở, hé ra khuôn mặt tuấn tú mê đảo Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ cười thật là đẹp mắt, ai mà có thể cưỡng lại nụ cười này chứ, nhìn hắn thôi tim cậu cũng đã đập gia tốc rồi.

Mã Gia Kỳ đã coi người qua đường như là không khí, thanh âm mang theo khoái trá cũng đắc ý rõ ràng: "Tôi đương nhiên biết cậu chỉ thích tôi, tôi chỉ là không thích ai khác nhìn chằm chằm vào cậu".

Đinh Trình Hâm lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười, Mã Gia Kỳ vẫn luôn làm cho người khác có ấn tượng là tuổi trẻ mà thành thục, thập phần ổn trọng, chỉ có cậu biết người này sẽ có đôi lúc giống như tiểu hài tử, rất ngây thơ.

Mã Gia Kỳ không còn tức giận, Đinh Trình Hâm lại lôi kéo hắn trở lại khán đài tiếp tục xem trận đấu, cậu rất muốn biết đội nào sẽ giành quán quân.

Tuy rằng Mã Gia Kỳ rất không tình nguyện gặp lại Trầm thúc thúc kia, nhưng vì tức phụ muốn xem trận đấu, nên cũng không có biện pháp, cùng lắm thì cách xa người kia một chút.

Nhưng khi hai người trở lại chỗ ngồi, phát hiện vị trí kia đã không có ai ngồi, tâm tình hắn thật là thư sướng.

Đinh Trình Hâm cũng nhìn qua thấy không có người, có chút kì quái, không phải lát nữa ông chủ của Quân Viễn sẽ lên trao giải cho đội giành quán quân sao? Bất quá cũng chỉ mới gặp qua, cũng không phải chuyện của cậu, sau giờ giải lao, trận đấu lại bắt đầu, lực chú ý của Đinh Trình Hâm toàn bộ đặt lên trận đấu kia.

Trầm Phong lên phi cơ riêng nhanh chóng về nhà, lòng nóng như lửa đốt, muốn thật mau chóng trở lại bên cạnh Tiểu Viễn của mình.

Thủ hạ của hắn sớm đã ở cửa chờ, tiến lên báo cáo tình hình, làm động tác cúi người rồi lập tức lui ra, Trầm Phong vội vàng đi vào phòng ngủ, nhìn đến thân ảnh nằm im lặng trên giường khiến hắn lo lắng không thôi, cuối cùng cước bộ chậm lại.

Hắn phất tay để mọi người trong phòng lui ra ngoài, nhẹ nhàng đến bên giường, quỳ gối trên sàn, nửa người dựa trên giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt trắng nõn đang ngủ yên, nhẹ nhàng càm lấy cổ tay quấn băng gạc, khống chế cảm xúc chính mình, ở chỗ băng gạc hạ xuống một nụ hôn, hốc mắt hồng hồng, thương tiếc vỗ về cái trán của Tiểu Viễn: "Tiểu Viễn, em nói sẽ bên anh mà, em lại nuốt lời rồi, bất quá anh vẫn sẽ tha thứ cho em, em đừng gạt anh nữa được không?"

Trong giọng nói đều có chút nghẹn ngào, Trầm Phong biết Tiểu Viễn đã cố gắng kiên cường lắm rồi, chịu căn bệnh trầm cảm bao năm vẫn kiên trì đến bây giờ.

Nam nhi không rơi nước mắt, chỉ là do chưa tới lúc thương tâm, hắn có muốn khóc cũng là lưu lại trong lòng, hết thảy đều do hắn không bảo vệ tốt cho Tiểu Viễn cùng Hâm Hâm, hiện tại hắn chính là nơi duy nhất Tiểu Viễn có thể dựa vào.

Trầm Phong ngẩng đầu cố nén nước mắt, cởϊ áσ khoác, xốc chăn lên, cũng lên giường nằm bên cạnh người yêu, ôm lấy y, cho y một nơi kiên cố dựa vào.

[ Kỳ Hâm ] Được thiếu gia ngồi cùng bàn bá đạo sủng áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ