Chương 11

409 62 10
                                    

[ Ngày 24/12/2018]

Nahoya của tháng 12 là yếu ớt đến chết lúc nào không hay biết. Tuy vậy nhưng vì hôm nay là sinh nhật của Ran, cậu vẫn cố gắng gượng dậy để âm thầm tổ chức một buổi sinh nhật cho hắn.

Chiếc bánh kem sinh nhật đã được hộ lý mua sẵn. Nahoya đội lên chiếc mũ "happy birthday" lần nữa. Cậu ngồi ở trên giường bệnh chờ đợi, vươn đôi mắt yếu ớt nhìn xuống chiếc nhẫn ở ngón áp út.

Sự thật là Nahoya cũng buồn lắm....

Nhìn thấy bản thân trong bộ dáng ốm o gầy mòn, nhìn thấy mái tóc yêu quý bị cạo đi không thương tiếc.....

Đó vẫn chưa là gì khi cậu còn phải nhìn thấy người mình yêu nhất phải rơi nước mắt.

Sự buồn bả và ủ rũ bao chùm lấy cậu, nhưng Nahoya lại không thể hiện nó trước mặt bất kỳ ai.

Toàn bộ những cảm xúc tiêu cực cậu giấu trong lòng....

Có ai sắp chết rồi mà không tiếc nuối cơ chứ?

Cậu không muốn rời xa hắn....

Cậu cũng sợ...

Sợ rằng một lúc nào đó cậu sẽ không chống đỡ nổi mà ngã quỵ ngay trong bàn tay hắn....

Sợ hắn cô đơn khi không có cậu ở bên...

Và cũng sợ.....sợ Ran quên đi cậu mà hạnh phúc bên ai khác.

Nhưng cái chết của Nahoya là cái chết được báo trước, cậu chỉ còn chờ đợi thần chết đến mang mình đi.

" Cuối cùng thì em vẫn sẽ đối mặt với nó....Ran nhỉ?"

Cậu mỉm cười nhẹ nhàng.....cười cho số phận đầy chông gai của bản thân. Cuộc đời chưa từng phú cho cậu sự may mắn.

Phải đấu tranh dành lấy tình yêu từ gia đình....

Đấu tranh chống lại sự cổ hũ của cha mẹ....

Đến khi có được tình yêu và hạnh phúc rồi thì sao?

Cậu lại sắp chết......

Nhưng điều làm Nahoya tiếc nuối nhất không phải là chưa thực hiện được những ước nguyện khác của bản thân.

Điều tiếc nuối nhất của cuộc đời cậu là bỏ lại hắn, bỏ lại người mình yêu bằng cả tấm lòng. 

Cậu vẫn ngồi nhìn ra khung cửa sổ chờ đợi, gần tới giờ tan làm của Ran thì cậu lại nhờ chị gái hộ lý tắt hết đèn rồi thắp nến chiếc bánh kem cho cậu.

Nahoya tiếp tục chờ đợi, chờ đến khi bóng dáng hắn bước vào trong phòng bệnh. Cậu cầm lấy chiếc bánh kem sinh nhật đã thắp nến mà hát vang bài ca chúc mừng.

" Happy....birthday to you.....happy...birthday.....to you.....happy birthday....happy birthday....happy birthday to........you!"

" Nahoya........" 

Hắn chạy đến ôm chặt cậu vào lòng, không nói không khóc. Chỉ im lặng ôm cậu vào lòng. Sau đó Ran cùng với cậu hát bài hát sinh nhật một lần nữa, hắn thổi nến rồi đặt bánh kem trên bàn.

Xong xuôi lại ngồi với cậu trên chiếc giường bệnh, cứ hệt như lần trước. Nahoya tựa đầu vào vai hắn, tay đan xen lấy tay Ran.

" Em yêu Ran của em.....yêu nhiều lắm....! Tình yêu mà em dành cho anh.....to lớn đến mức chẳng biết nói sao cho đủ! Nhưng......người sẽ đi với anh đến hết cuộc đời lại không phải em
"

"......đừng nói như thể em sắp rời xa anh Nahoya à.....cứ mặc kệ nó....."

"....huh...đừng khóc nhé tình yêu của em, em chỉ là ngủ một chút......đến khi em tỉnh dậy em sẽ chờ anh....chờ anh đến với em! Em không chê anh lúc đó già nua đâu mà lo.....dù cho anh có già yếu, anh vẫn là ông già của em! Cái gì cũng là của em hế-...!"

"......."

Hơi thở cậu dần yếu ớt....nước mắt đã dần đọng lại trên khoé mi. Nahoya từ từ nhắm nghiền đôi mắt, tay thả lỏng mà buông xuống.

Em ra đi ngay trong vòng tay của hắn.....

Trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện....

Nhưng người bên cạnh em thì không như thế, hắn cứng đờ nhìn em đang dần mất đi hơi ấm vốn có của một con người sống. Tay vẫn nắm chặt lấy vai em....

Nhưng nước mắt hắn rơi xuống như thác....

Hắn không gào khóc.....gương mặt vẫn cứng đờ tựa như một người máy.

Nước mắt cứ rơi đầy trên má, hắn hôn lên khuôn mặt em. Tay đan xen với bàn tay đã buông lỏng của em mà ngồi đó.

".......tôi sẽ ngồi đây với em, đến sáng là em phải tỉnh dậy có biết chưa.....tôi biết là em sẽ không làm tôi dỗi đâu! Tôi tin em đấy!"

Hắn vẫn tựa đầu cậu vào vai, ánh mắt đau đớn nhìn Nahoya đã CHẾT trong vòng tay mình. 

Bọn họ cứ ngồi như thế một lúc lâu, đến khi trời rạng sáng. Hộ lý bước vào dọn dẹp, vô tình lại nhìn thấy hắn vẫn ngồi đó với xác chết của người mình yêu.

Những hộ lý khác liền được điều đến để đưa Nahoya đi thiêu. Nhưng có lẽ Ran không thích đều đó, hắn cứ ôm khư khư em vào lòng. Cho dù biết bây giờ em đã lạnh tanh, một chút hơi thở cũng không có.

Hắn vẫn không muốn ai đem em đi....

Vì một khi em đã rời đi rồi......hắn sẽ đánh mất em mãi mãi.

" Đừng bắt tôi phải rời xa em ấy.....tôi xin các người........! nahoya sẽ tỉnh mà.....em ấy sẽ không làm tôi phải thất vọng đâu...tin tôi đi...."

"....cậu ấy đã CHẾT rồi! Sẽ không tỉnh dậy đâu"

Vừa nghe thấy câu nói của vị hộ lý, Ran đang ôm cậu vào lòng liền trở nên cứng đờ. Hắn càng ôm chặt lấy Nahoya mà gào khóc.

Khóc đến thương tâm....
----------------------------Hết--------------------------

[RanNahoya] Yêu em đến giây phút cuối cùng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ