Tôi bước ra khỏi cửa công ty, tiết trời vào tháng 12 đã lạnh hơn, những cơn gió giống như sau một giấc ngủ say tỉnh dậy mạnh mẽ lướt qua tất cả. Bầu trời cũng không còn vẻ trong xanh như những ngày hè mà thay vào đó là một màu xám tro, ẩm ướt, những cơn mưa tuyết cũng bắt đầu xối xả hơn. Tôi thích tuyết, không biết vì lí do gì nhưng tôi thật sự rất thích tuyết, chỉ là thích thôi chẳng có lí do gì cả. Cũng giống như việc tôi thích và yêu anh vậy. Nếu có người hỏi tôi vì sao thích anh, tôi sẽ chỉ trả lời là "Chỉ vì thích thôi, thích thì cần lí do sao?"Tôi bước vào một quán café nhỏ gần công ty, gọi cho mình một cốc cacao nóng. Những ngày lạnh thế này tôi sẽ chỉ uống cacao nóng mà thôi. Anh gọi tôi là "kẻ nghiện cacao", biệt danh đó dễ thương phải không? Không giống những người khác thích những thứ đồ uống dịu dàng, tôi chỉ thích cacao thôi. Ngày hè thì cacao lạnh, đông thì cacao nóng. Và tôi gặp được anh cũng trong một ngày đông như thế này, và tôi cũng uống một cốc cacao như thế này ...
Năm ấy, tôi 19 tuổi. Vừa thi đậu một ngôi trường đại học ở Pháp, khoa thiết kế thời trang với học bổng toàn phần. Ngày đầu tiên đặt chân tới nước Pháp xa xôi của tôi không được mấy tốt đẹp khi tôi vừa ra khỏi sân bay thì bị cướp sạch đồ đạc, cũng may những thứ giấy tờ nhập học quan trọng đều được tôi cất ở balo đeo trên người.
Tiết trời tháng 12 ở Pháp còn lạnh hơn ở Nhật Bản nhiều lần, tôi cứ lang thang ở trên đường đến khi đi bộ đã quá mệt tôi mới phát hiện rằng mình đã đi lạc. Tôi thề là tôi đã không biết con phố đó là ở đâu, cách trường đại học của tôi bao xa. Với tình trạng đã kiệt sức vì đói, vì lạnh và trong túi không có nổi một đồng lẻ hay điện thoại tôi ngồi xuống ven đường trước một quán café, trong đó chắc chắn là có cacao nóng. Tôi muốn cacao nóng! Nhưng tiền không có! Tôi thật quá đáng thương luôn, cứ đi đi lại lại trước quán người ta, rồi lại ngồi phịch xuống đất, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Trong lúc tôi còn đang ngồi bó gối, úp mặt nhìn xuống đất thì một người con trai xuất hiện, giọng nói của anh ta rất hay
"Cậu là người Nhật đúng không? Nếu không phải cho tôi xin lỗi"
Tôi ngẩng đầu dậy, người con trai trước mắt tôi lúc này rất đẹp trai, tuy mái tóc anh ta có phần kì lạ nhưng nụ cười của anh ta rất đáng yêu. Tôi không phải một đứa hay thích trai đẹp hay đại loại vậy, nhưng mà anh ta rất đẹp đó, ít nhất là trong mắt tôi
"À ... vâng, tôi là du học sinh người Nhật. Anh là ..."
"Tôi là người Nhật nhưng gia đình định cư tại Pháp. Có vẻ cậu đang chờ người à? Sao cậu không vào quán chúng tôi uống một ly cacao rồi đợi bạn? Ở ngoài này lạnh lắm"
"Tôi ..." – Tôi ấp úng mãi, làm sao có thể nói rằng tôi muốn uống cacao lắm nhưng không có tiền được chứ. Mặt tôi không dày thế đâu
"Có phải ... cậu không có tiền phải không?" – Anh ta cười khúc khích nhưng giọng nói không hề mang phần mỉa mai hay trêu đùa nào nên cũng khiến tôi thoải mái mà trả lời
BẠN ĐANG ĐỌC
Series KuroTsukki
Fanfiction📝Trans/edit bởi chủ nhà 📌HE, SE, H văn, ABO, Doujinshi, bla bla... lụm trên mọi nền tảng xã hội ‼️Để hoàn thành nhưng vẫn sẽ upload thêm:))