[Cảnh báo nội dung không dành cho thiếu niên nhi đồng. Các bé con lon ton thì tránh đi nha, còn không tránh thì trốn kín một chút không để tớ bắt được là tớ xóa chương này đó :v]
"Ngày mai là giáng sinh rồi đấy, có muốn có quà gì không?" - Mạc Quan Sơn nằm trong chăn, dùng ngón tay vẽ một cây thông lên ngực của Hạ Thiên.
Gã mỉm cười nhích lại gần dụi đầu vào cổ em, không biết định mưu tính chuyện xấu xa gì.
"Anh muốn chúng ta...đi xa hơn một chút?"
"Đi du lịch á? Cũng được."
"Không, ý anh là..." - Gã lật em nằm ngửa ra, phủ cơ thể mình lên trên, tay phải nâng chân của em lên đặt ngang hông mình rồi tay còn lại không yên luồn xuống đỡ lấy eo em.
Mạc Quan Sơn ngây ngốc không hiểu ý nhìn chằm chằm vào mắt gã, rõ ràng muốn thắc mắc gã đang làm cái quái gì. Hạ Thiên thấy em không có động tĩnh gì mới nhận ra em không hiểu ý mình, bật cười, nắm lấy hai tay em kéo lên trên, giữ chặt, bình tĩnh cúi người xuống mô phỏng một động tác nhìn rất ám muội. Mạc Quan Sơn bây giờ mới đỏ bừng mặt rút hai tay lại duy trì khoảng cách với gã, hai bàn tay tì trên vai gã, mắt nhìn ra hướng khác, mặc kệ gã ráo riết đưa mắt đuổi theo.Cũng không phải Mạc Quan Sơn ghét bỏ hay bài xích gì chuyện này, nhưng em sợ, với cái uy lực lần trước của gã, không biết qua sáng ngày mai em còn thở hay không, đúng là thấy quan tài rồi mới lệ đổ hai hàng. Gã cũng biết lần trước dọa sợ em rồi, lại lần nữa kéo tay em nhưng lần này là kề bên má mình, nhỏ giọng thì thầm đảm bảo với em mọi chuyện sẽ ổn, gã sẽ không làm em đau. Lòng bàn tay ấm hẳn lên, Quan Sơn híp mắt lại nhìn gã, lưỡng lự. Qua khoảng 10 phút em thở hắt ra, tay còn lại vẫn đang chống trên vai gã men theo những đường cơ rắn rỏi của cơ thể, lướt qua ngực, bụng rồi yên lặng dừng lại trên eo gã. Mạc Quan Sơn hơi rướn người ngồi dậy, chủ động hôn gã, môi gã hơi khô nên không tránh khỏi cảm giác thô ráp khi tiếp xúc nhưng nó không phải chướng ngại của khoái cảm. Hạ Thiên không vội vàng vồ lấy em, gã chỉ đáp trả hết sức nhẹ nhàng, dùng hành động để hướng dẫn em tiếp tục đi xa hơn một chút. Ngay lúc em hé môi hít thở, Hạ Thiên cắn nhẹ môi dưới, đẩy lưỡi của mình vào trong, trêu chọc đầu lưỡi đang lẩn tránh kia. Mạc Quan Sơn chưa kịp lấy hơi đã bị ép nín thở, hai tai ù ù, nóng bừng, khóe mắt cũng ấm lên, phơn phớt.
"Làm những gì đã dạy em trước đó đi Quan Sơn. Đừng nóng vội". -Hạ Thiên thì thầm vào tai em, hơi thở thổi tới làm em ngứa ngáy,chậm rãi nhếch môi thở rồi lại dính chặt lên môi, lên cằm gã.
Gã giúp em cởi cúc áo ngủ, luồn tay vào vuốt ve lưng, ngực và bụng em, nhẹ nhàng hết sức. Mạc Quan Sơn hơi nhột, theo phản xạ co người tránh những ngón tay đang vờn qua lại trên người mình, đột ngột thở hắt ra vì lạnh. Gã rướn người tăng nhiệt độ điều hòa lên cao một chút, dù chút nữa có thể hơi nóng nhưng không thể để em cảm lạnh. Gã ôm em trong lòng, đưa đôi môi ram ráp của mình hôn lên trán, lên chóp mũi, mi mắt, môi và ngực em. Sức nóng râm ran như ngọn lửa thiêu đốt cả hai con người đang chìm đắm vào lần khám phá mới nhưng họ vẫn bình tĩnh lạ thường. Gã dùng tay còn lại của mình vuốt ve đùi em, từ từ kéo chiếc quần ngủ ấm áp rời khỏi đôi chân thon của em. Lại cái man mát tê dại ập đến làm em rùng mình khi gã tách chân em ra, gác trên hông mình.
"Đừng sợ, giúp anh chạm vào nó đi, anh nhịn phát đau rồi."
Làm theo lời gã, chạm vào nơi đó không biết đã là lần thứ bao nhiêu nhưng lần này khác, em nghe con tim mình nảy bình bịch, máu trào ra như lũ tràn đến các ngón tay, run rẩy, sợ sệt.
"Lạnh không, anh tăng điều hòa lên nha?" - Mạc Quan Sơn lắc đầu, khép hờ mi mắt nhìn gã. Hai bên thái dương của gã nổi gân xanh lè, gã cũng căng thẳng có kém em miếng nào đâu mà cứ thủ thỉ kêu em đừng sợ mãi. Gã cũng chẳng đang sợ bỏ xừ ra, gã sợ làm em đau, làm em sợ, làm em co giò chạy mất thì tiêu đời gã. Hạ Thiên rướn người với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra dầu bôi trơn và bao cao su gã đã chuẩn bị từ trước. Những ngón tay của em vẫn triệt để bao quanh thứ kia nên gã rướn người tới trước làm thứ đó đưa đẩy trong tay em, gã khựng lại còn em thì nghĩ lát nữa thứ này ở bên trong cũng sẽ thế này, hình như cũng không có gì dọa người lắm.
Gã đổ dầu bôi trơn lên tay, chất lỏng trơn tuột trên những ngón tay, nhỏ vài giọt xuống ga giường, lành lạnh.
"Để anh giúp em, hơi lạnh một chút nhưng an toàn cho em, nhé?"
Đến nước này rồi không lẽ em lại lắc đầu cái một rồi đẩy gã ra? Đương nhiên là không rồi, nên em im lặng thôi.
Hạ Thiên thăm dò đẩy một ngón tay vào trong. Không quá lạnh nhưng đám dầu bôi trơn đó thực sự khiến em tỉnh cả người. Hạ Thiên vội vàng hơn những gì gã thủ thỉ với em, cảm giác lạ lẫm ùa đến, không đau nhưng khiến em thấy lạ.
"Nếu khó chịu thì bảo anh."
"Không khó chịu, a-anh nhanh một chút được không."
Bản chất lưu manh của gã bị em khều nhẹ một cái đã bốc khói nghi ngút, nhanh một chút rồi lại chậm một chút trêu chọc em khiến Mạc Quan Sơn khóc không ra nước mắt. Gã kề bao cao su bên môi em, bảo em giúp gã đeo. Mạc Quan Sơn nghiêng đầu xé vỏ bằng răng, toàn bộ động tác bị gã thu vào mắt, giấu nhẹm đi. Em, giọng nói của em, ánh mắt của em, nụ cười của em, nước mắt của em, tất thảy của em đều đang nằm trọn trong vòng tay ôm của gã. Gã có em rồi...
"Không cần nó cũng được mà? Như thế...thích hơn còn gì?"
Em ngây ngốc hỏi gã, hơi thở quyến luyến cận kề phả vào cổ gã khiến gã tê dại cả người. Gã đỡ lấy vai em, hôn lên môi em.
"Không có nó thì không tốt cho cơ thể em. Ngoan đi nào, mọi thứ anh làm đều nghĩ cho em hết, đừng nhường nhịn anh, để mình anh nhường nhịn em là đủ rồi."
Đồ hâm hấp dớ dẩn, cứ làm như tôi chưa nhường nhịn anh bao giờ. Chỉ toàn rù quến thả bả tôi thôi, cầu cho anh bị quật đừng có dứt tôi ra, dứt ra thì tôi dám đánh anh to đầu chứ chẳng đùa.
"Anh vào nhé, được không em ?"
"Ừm."
Ui chu choa ba má ơi, em của gã dễ cưng thế này, ngoan ngoãn thế này, có yêu không cơ chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐEN x CAM/fiction] 𝒇𝒓𝒐𝒎 𝒉𝒆𝒂𝒗𝒆𝒏 𝒕𝒐 𝒉𝒆𝒍𝒍 𝒂𝒏𝒅 𝒃𝒂𝒄𝒌
Fanfiction"Tôi yêu anh" "Hả?" "Lớn bằng quãng đường lên thiên đường, xuống địa ngục và trở lại." "Không phải là mặt trăng à?" Tag: Hạ Thiên (賀天)x Mạc Quan Sơn (莫关山) •Fanfiction của 19Days (19天) Hơi OOC, nếu không thích mọi người đừng đọc nha🍼 🍼 ĐỪNG MANG NÓ...