Chương XII

625 48 2
                                    

"Chỉ cần ngồi nghe tôi kể một câu chuyện, tôi sẽ đưa cho cô chìa khóa vàng của tôi." Anh chàng cao ráo nổi bật với mái tóc vàng nơi ngoại quốc mỉm cười hiền từ, không hề giống với một sát thủ máu lạnh mà xã hội đen đồn đại.

Sakura gật đầu, chỉ là một câu chuyện thôi mà, nếu không sẽ lãng phí thêm một ngày cô ở nơi đất khách quê người này.

Phải, cô đã ở đây hai ngày rồi.

Cô cảm thấy Fye D.Flowright là người tốt qua cách cư xử của anh ta, nhưng không có nghĩa là cô đã trút bỏ hoàn toàn sự phòng bị vố anh ta. Trước khi đến đây, Haruka đã gửi mail cho cô về thông tin của anh ta rồi. Là một sát thủ, đó là chữ đầu tiên trong bản sơ yếu lý lịch đập vào mắt cô. Nhớ lại lúc đó cô thật nực cười, đi sợ hãi anh ta. Đến lúc đến nhà ở phố Cheonamdong lại nghĩ anh ta hiền hòa dễ gần.

Cô là một người không kiên nhẫn lắm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chúa khóa vàng nhưng lần nào lần đó y như rằng, anh ta đều lờ đi hoặc cắt ngang lời cô, không hề đề cập đến.

Đến hôm nay rốt cuộc cô cũng không chiu đựng được nữa, định lớn tiếng thì anh ta đã nhắc trước. Ở căn nhà to lớn lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên Fye D.Flowright nói nhiều lời với cô như thể.

"Cách đây năm năm, tôi từng là một hacker trước khi làm sát thủ. Tôi vốn không làm việc cho ai cố định, trả tiền thì tôi làm. Một hôm làm việc cho Serizawa Tasuke đột nhập vào hệ thống chủ của tập đoàn Kinomoto ở Kyoto nhưng bị cản lại bởi tường lửa của kẻ vô danh.

Khi đó tôi còn trẻ liền cảm thấy hứng thú với người này, liền vác đồ đặt vé từ Tokyo đến Kyoto. Mất tròn ba ngày ba đêm để tìm địa chỉ nhà của người đó, lúc đến, cô biết tôi nhìn thấy gì không?"

Sakura nhẹ lắc đầu.

"Giết người." Fye D.Flowright cười khổ. "Một người tôi tưởng chỉ ăn không ngồi rồi trong nhà, ai trả tiền thì làm việc cho người đó. Thật không ngờ, người tôi ngưỡng mộ lại là con gái, hơn nữa còn đang cầm đầu một tên xã hội đen. Tôi cảm thấy sợ, muốn thoát liền nhẹ chân đi ra ngoài, ai ngờ..."

"Bị phát hiện sao?" Cô bắt đầu hứng thú với câu chuyện mà anh ta đang kể.

"Phải, và tôi bị nhốt trong biệt thự nơi tôi vắt kiệt sức lực bản thân để tìm ra. Ngày ấy tôi rất căm hận cô gái đó. Cô ấy từng xuống thăm tôi một lần, và tôi đã tát cô ấy." Anh ta lắc đầu cười, nụ cười có chút chua chát. "Lúc ấy tôi đã dồn hết sức bản thân rồi, rõ ràng cô ấy có thể tránh nhưng lại không tránh.

Tuy nhiên, ngày ngày sau ấy cô vẫn luôn xuống thăm và mang bữa ăn cho tôi. Tôi không ăn, dần kiệt sức mà ngã bệnh, có thuốc cũng không uống. Cô ấy cuối cùng mất kiên nhẫn liền nói: "Nếu anh không khỏi bệnh, tôi sẽ phá hoại mọi thuật toán anh ta từng gây dựng nên!"

Kinomoto, cô biết không, đối với những hacker như chúng tôi, thuật toán là một thứ mà cả đời gây dựng nên, mất nó như mất mạng. Chính vì vậy tôi đã khỏi, và sau đó tôi được thả."

"Anh được thả đi dễ dàng thế sao?"

Fye D.Flowright từng làm hacker, cô biết. Không những thế còn rất nổi bất trong số những kẻ đồng trang đồng lứa. Cô không hiểu vì sao, một con cờ tốt như vậy lại được thả đi, hơn nữa người thả lại là người trong tập đoàn cô!

[Fanfiction] [Long Fic] Thung Lũng Gió (TRC/CCS Fanfiction)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ