Iris ngoái đầu nhìn chủ tịch kém mình ba tuổi đang chật vật kéo vali chưa đến hai cân của cô. Cô ta thở dài ngao ngán, chỉ biết ngửa cổ lên trời than vãn. Con bé này, vali còn chỗ trống mà không để, cứ thích cầm tay Laptop và Iphone, thành ra bây giờ đi lại khó khăn, giống hệt... con chim cánh cụt mang bầu.
"Xin lỗi chị, Iris-san, để chị chờ lâu rồi." Sakura cười trừ nói. Sau một hồi đánh vật với đống đồ đạc, cuối cùng cô đã "huy hoàng" giành chiến thắng trước mấy thứ cồng kềnh kia. Vốn tưởng rằng cầm thế này khi lên máy bay đỡ phải dỡ hành lí lằng nhằng, ai ngờ cô lại vướng vào tình cảnh "khủng bố" thế này...
Iris cảm thấy gân xanh đang nổi đầy trên trán co giật liên hồi, cố gắng kìm nén không đạp cho chủ tịch kia vài phát.
Sau khi đưa vé, hộ chiếu, visa cho nhân viên soát vé mỗi thứ một đôi, cô ta mặc cho người phía sau kệ nệ thế nào vẫn tiến lên trước, nhét chiếc túi du lịch nhỏ lên khoang hành lý, đeo chụp mắt rồi dựa vào cửa sổ phía trong chợp mắt một lúc, bởi tối nay sẽ là một buổi tối căng thẳng mà họ có thể sẽ mất mạng như chơi, nếu sơ sẩy.
Sakura đến khi ngồi xuống cũng đúng thời gian máy bay cất cánh. Để Iphone vào túi với chế độ máy bay, cô bắt đầu bật laptop lên chỉnh và xem xét các bản hợp đồng của công ty, trước đó còn liếc mắt nhìn trợ lý, người đáng lý ra phải làm việc cho công việc đang ngủ nhỏ dãi. Ài... Nếu không phải lúc nãy lái xe hộ chị cô cấp tốc từ ngoại ô ra sân bay, họ sẽ đổị trí cho nhau - cô ngủ và Iris làm việc.
Chuyến bay vì có chút trục trặc nên đi suốt ba tiếng mới tới nơi. Sakura và Iris bắt một chiếc taxi về khách sạn mà Katsura đã đặt sẵn. Sakura ở lại khách sạn, Iris đi có việc. Cô ta nói với cô bảy giờ tối sẽ về và cô phải chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay hai người họ phải đi dự một buổi tiệc giữa các tập đoàn lớn với nhau, trước khi đi Katsura đã giao việc này.
Dù không muốn đi nhưng nếu từ chối, cô dám chắc chị cô sẽ lột da cô sạch sẽ.
Tạm thời quăng hết hành lý sang một bên đã, nghỉ ngơi là trên hết.
Nghĩ không bằng làm, trước khi nghĩ xong cô đã thấy mình cuộn chăn tròn trên giường ngủ mất.
Dưới sự nhiệt tình của chủ tịch khách sạn có quen biết thâm sâu với Katsura, Iris cuối cùng cũng chấp nhận để tài xế riêng của ngài đưa đi. Nói địa chỉ mình muốn đến ở phố Cheongnamdong xong, cô ta gọi điện cho Helen và Haruka, đàn em của cô ta. Trong chiếc Samsung Galaxy Note 4, tiếng tút kết nối đặc trưng thuộc điện thoại kéo dài.
Bỗng Iris cảm thấy, bây giờ mình vẫn còn sống mà nghe điện thoại thế này, quả là kỳ tích.
Trưa nay, dù cho cố gắng làm lơ đến đâu, Iris vẫn ngoái cổ nhìn một lần về phía bàn đôi ấy. Đúng lúc đó, đôi tai nhạy bén của cô ta nghe được hai tiếng cạch rất nhỏ, nhỏ đến nỗi đến người ngồi gần chưa chắc nghe được. Vì sao âm thanh đó lại lọt vào tai cô ta sao? Ồ, là vì bẩm sinh tai cô ta đã thính, hơn nữa trước đây trước thời gian làm đàn em của Kinomoto Katsura, lúc cô ta mới vào tổ chức một thời gian ngắn đã cùng nhiều người khác tham gia khóa huấn luyện sinh tử của quân đội ở hòn đảo hoang gần Châu Âu. Trong khóa huấn luyện có từng đề cập đến việc luyện tập cho giác quan trở nên nhạy bén. Iris là người đứng đầu trong bài tập này. Nhưng cô ta vẫn còn nhớ sự khắc nghiệt của sự luyện tập đó, một trăm người có khỏe mạnh có yếu ớt đã tham gia và gần một nửa trong số đó không thể nhìn thấy lại ánh sáng mặt trời nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfiction] [Long Fic] Thung Lũng Gió (TRC/CCS Fanfiction)
FanfictionCơn gió rít trong thung lũng sâu hun hút hẻo lánh Nghe rợn người làm sao!