chương 4

2.1K 180 11
                                    

Tác giả : Nguyệt

Sau khi lấp đầy cái bụng xong. Tâm tình Tịch Dương rất tốt mà lon ton đi theo bệnh nhân của mình , nhìn đến thanh hảo cảm đã nhích lên được 5 phần trăm, cậu càng cảm thấy phấn khởi hơn mà bán manh , làm một cậu em trai ngoan ngoãn đáng yêu .

Tâm tình Tịch Phùng cũng rất tốt , không hiểu sao khi em trai ở bên cạnh tinh thần hắn luôn hưng phấn , luôn muốn đụng chạm da thịt em trai . Tay lại nhịn không được xoa má cậu , cảm xúc mềm mại trên tay luôn làm hắn thõa mãn , nhất là nhìn thần sắc híp mắt hưởng thụ của cậu , Tịch Phùng càng cười càng dịu dàng .

Hai người dính nhau hết cả buổi trưa làm những người hầu đều cảm thán . Tam thiếu gia quá thủ đoạn , mới đó mà đã câu dẫn được nhị thiếu gia ! Quả nhiên nhìn người không thể nhìn mặt mà !

Nếu Tịch Dương biết được nội tâm của đám người hầu đang nói xấu cậu cái gì thì nhất định Tịch Dương sẽ phun tào lại . Ta phi a , nhìn người không thể nhìn mặt chính là phải nói nhị thiếu gia mấy người a , hắn là người đã tạo ra tận thế đó !

Đánh cái ngáp dài , Tịch Dương dụi dụi mắt , thật buồn ngủ , thân thể hiện tại của cậu dù sao cũng chỉ mới 7 tuổi nên rất dễ mệt mỏi , lại đánh thêm cái ngáp nữa , lần này mắt Tịch Dương mơ màng luôn rồi . Thật sự có chút chịu không được , cậu nhìn sang Tịch Phùng đang xem mớ số liệu gì đó trên laptop mà cậu không hiểu được .

Hiện hai người đang ngồi trên so pha , một người thì chăm chú xem số liệu một người thì chỉ có nhiệm vụ bồi ngồi . Đắn đo một chút giữa việc lên phòng ngủ và ngủ tại chỗ , Tịch Dương tự cảm thấy tiết tháo mình vẫn còn nên đành rán lết cái thân xác mệt mỏi này lên phòng thôi.

Đưa tay chọt chọt tay Tịch Phùng " anh ơi , em buồn ngủ " ngước lên đôi mắt ướt sủng , đôi má bồng đào vẫn còn chút đỏ tựa như chú thỏ đang làm nũng , Tịch Phùng cảm thấy tâm hắn đều bị manh đến mềm rồi , mặc dù có chút luyến tiếc nhưng đành nói " ừm , vậy em lên phòng đi " xong vẫn nhịn không được mà niết má cậu một cái . Trên má truyền đến cơn đau nhỏ , Tịch Dương tội nghiệp nhìn bệnh nhân lại phát điên của mình , mếu máo nói " đau....." nhìn vẻ mặt đáng thương của em trai , lại nhìn tới đôi bồng đào đã sắp trở thành bồng đào tím rồi, nội tâm Tịch Phùng hiếm hôi mà cảm thấy tội lỗi một lần , hắn ái náy mà xoa nhẹ xoa nhẹ má em trai , nghĩ nghĩ một chút rồi do do dự dự mà cuối đầu thơm thơm mỗi bên má một cái , ân cảm giác khá tốt a , tốt hơn cảm giác xoa má nhiều , rồi lại thơm thơm thêm cái nữa . Vỗ vỗ đầu em trai sắp hóa thành pho tượng " ân , mau đi ngủ đi " .

Cả người Tịch Dương cứng ngắc , tựa như người không hồn mà bước lên lầu mở cửa vào phòng , tới khi thân nằm trên giường mà hồn vẫn chưa trở lại , tận khi đã ngủ cậu vẫn còn mơ màng , a chuyện gì vậy , mình mới bị một người nam nhân hôn má a ! Hơn nữa người hôn còn là bệnh nhân bị bệnh xà tinh của mình ! WTF!!

Sau khi Tịch Dương tỉnh giấc ngoài trời cũng đã tối , nhìn vào đồng hồ thỏ đã tới 6 giờ , bước ra ngoài , đến phòng ăn , tuy cơm nước đã dọn lên đầy đủ nhưng lại chẳng thấy ai , Tịch Dương nhìn khắp nơi lại lên phòng của Tịch Phùng gõ cửa nhưng chẳng nghe tiếng đáp lại , cậu đi phòng khách tìm người cũng không thấy bóng dáng người nào

(ĐM - XUYÊN NHANH) HỆ THỐNG CHỮA BỆNH XÀ TINH !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ