Quả thực mở lòng ra với một ai đó là điều không dễ dàng chút nào. Bạn sẽ không thể biết được liệu họ có thấu hiểu và chấp nhận bạn hay không. Cũng không chắc liệu họ làm tổn thương bạn hay là khích lệ, cổ vũ bạn vượt qua.
Chenle hết sức trân trọng việc Jisung trải lòng với mình. Thật sự rất khó để giãi bày và nói lên hết tất cả nỗi đau mà em ấy đã trải qua với một người hơn tuổi. Người mà chỉ nói một hai chữ là cùng thì giờ đây đã dùng cả trăm từ để diễn tả nỗi lòng của mình.
Jisung biết ơn Chenle vì đã thông cảm cho em ấy.
Jisung thực sự rất gần gũi với cha mình, đó là lý do tại sao Jisung luôn tự trách về cái chết của ông. Jisung luôn nghĩ đó là lỗi của mình, do chính vì sự ồn ào của bản thân.
Chenle giải thích với Jisung rằng đó không phải là lỗi của em, trước đây không phải thì sau này càng không. Chenle nói mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do. Và đó là nguyên do tại sao mà các vị Thần lấy đi mất người quan trọng nhất cuộc đời Jisung, người mà Jisung hết lòng ngưỡng mộ.
Jisung gật đầu với những điều mà Chenle nói ra. Jisung tin mọi thứ mà người anh này nói với em. Mặc dù Jisung vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng đó không lỗi của mình nhưng có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai em ấy sẽ vượt qua được thôi.
Jisung tin tưởng Chenle vì Chenle là người đầu tiên ở trường đại học muốn kết thân với em ấy. Mặc dù Jisung xua đuổi người anh trai này nhiều cỡ nào thì Chenle sẽ luôn quay về bên em, cố gắng làm bạn với Jisung. Chenle là người duy nhất Jisung biết đã không đánh giá mình cho đến lúc này.
Chenle luôn nhìn thấy những điều tích cực. Và Jisung ngưỡng mộ người anh này chính vì điểm đó.
Jisung chưa từng nhìn thấy ánh sáng hay những điều tốt đẹp của thế giới này bởi vì cuộc sống của Jisung chỉ toàn tăm tối. Sự sợ hãi như một cái bóng vô hình nuốt chửng lấy Jisung.
Sau cái chết của cha mình, Jisung tự học tại nhà. Em ấy đã học tại gia đến năm cuối cấp ba. Suốt những năm ấy, mẹ Jisung cũng dẫn em đến gặp các bác sĩ tâm lý và tâm thần để điều trị - chữa khỏi vết thương lòng và giúp Jisung vượt qua nỗi sợ. Nhưng những cách ấy chưa bao giờ làm Jisung cảm thấy khá hơn. Thuốc mà Jisung uống thường ngày chỉ giúp em bình tĩnh và bất cứ khi nào Jisung suy sụp, em lại phải uống thêm một viên nữa. Chúng chưa bao giờ chữa khỏi cho Jisung. Và Jisung chưa hề có lúc nào ổn cả.
Mẹ Park đã dành một năm để thuyết phục Jisung đi học đại học, mong Jisung có thể mở lòng với mọi người và hòa nhập vào xã hội. Bác sĩ cũng khuyến khích Jisung nên đi ra bên ngoài nhiều hơn vì rất có lợi.
Lúc đầu Jisung nghĩ rằng đây là một ý tưởng tồi. Ngay cái khoảnh khắc vừa bước ra khỏi xe của mẹ trước trường đại học, Jisung đã muốn trở về nhà ngay nhưng em đã ép bản thân phải bước vào. Đó là vì Jisung và cũng là vì mẹ nữa.
Và khi vừa đi vào lớp, ngồi xuống ghế, Jisung đã thấy choáng váng. Em cứ loay hoay, cục cựa dưới gầm bàn, tay thì run lẩy bẩy. Đặc biệt là lúc giáo sư bước vô lớp và bắt Jisung phải giới thiệu bản thân trước những người bạn mà em không hề quen biết.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Jichen/Full] Thổ lộ đi Jisung
FanfictionTác giả: Shaine Dịch giả: Hapin, Snivy Bìa: Azaleas Thể loại: BL, hiện đại, fanfic, thanh xuân vườn trường, giới giải trí, idol, ngọt ngào, HE. CP chính: Jichen Văn án: "Chúng ta có thể làm bạn không, Jisung?" "Không." Chenle rất muốn đến gần Jisu...