5: đôi khi nụ cười không chỉ để diễn tả niềm vui

2.2K 291 3
                                    

Bakugou ngước nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi hơn. Nó giũ giũ hai bàn tay cho ráo nước sau khi rửa xong một đợt bát đũa ăn sáng, chùi tay qua loa vào chiếc tạp dề màu hường mà ai đó đã mua cho nó và năn nỉ nó mặc cả nửa ngày, để rồi khi nó mặc vào, đôi mắt nhị sắc của cậu sáng lên như đèn pha ô tô. Nhớ lại nét mặt tươi tỉnh cứ như trẻ con được quà mà cậu trưng ra, nó bất giác bật cười, cùng lúc thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Nó chẳng biết rồi đây những tháng ngày ấy có trở lại không, hay tất cả chỉ còn là dĩ vãng, chỉ còn là một mảng kí ức mãi sống động trong lòng nó. Mẹ nó đã từng bảo có một số thứ trong đời cứ như những đồ vật mình đánh mất, càng kiếm tìm thì nó càng ẩn đi, đến khi chúng ta thật sự quên hẳn thì nó lại hiện ra, nhưng cũng là lúc ta không cần nữa. Tuy nhiên Bakugou lại không thấy như vậy, nó cam đoan rằng nó sẽ mãi kiếm tìm lại những phút giây nó ở bên Shouto của nó, cả đời.

Nó luôn cần Todoroki, chỉ là nó còn quá non nớt để biết mình nên làm gì với những rạn vỡ ngày một lan rộng ra trong mối quan hệ này. Nhớ lại lúc trước, cả hai đứa, chẳng ai tỏ tình ai. Nó với Todoroki đơn giản chỉ là ngày một dấn thân vào đời nhau nhiều hơn, rồi đôi bên tự thức ngầm thừa nhận sự có mặt của người kia trong cuộc sống của mình. Tự khi nào cả hai trở nên quan tâm nhau, ghen tuông lẫn nhau, và tương tư nhau. Lúc khó khăn thì cùng trăn trở, lúc thành công thì cùng cười. Không một lời yêu, không một câu nói minh chứng nào mà cứ thế trở thành một cặp. Thậm chí mãi về sau này khi đã lên cuối cấp, bạn bè chú ý chọc ghẹo quá Todoroki mới công khai để chấm dứt những câu hỏi đầy hoài nghi của tụi nó, mà lúc đó cũng chẳng có Bakugou ở bên. Bakugou chợt giật mình, thì ra mối quan hệ này mong manh hơn nó tưởng. Tự dưng bản thân nó cũng thấy kì diệu, vì cái gì mà hai đứa ràng buộc lấy nhau đến thế? Trong khi đến hai chữ "người yêu" còn phải để bạn bè tự gán cho nó và cậu chứ cả hai chưa một ai thốt ra.

Khoác một chiếc áo măng tô, Bakugou bước ra khỏi nhà, bắt đầu cảm nhận được những đợt gió đầu tiên của mùa thu trườn lên gương mặt nó. Những cây rẻ quạt lâu năm bắt đầu trổ từng chùm hoa màu vàng đặc trưng. Thủ đô Tokyo có hai biểu tượng hoa song song, nếu mùa xuân có hoa anh đào trong sáng và thuần khiết thì khi thu về, màu vàng rực rỡ của cây rẻ quạt sẽ lên ngôi. Cá nhân Bakugou lại thích mùa thu đến lạ, có lẽ là vì một lời khen nho nhỏ mà Todoroki đã dành cho nó, thật trẻ con làm sao. Cậu bảo màu đỏ cháy của cây thích, cây phong rất hợp với màu mắt nó, còn cây rẻ quạt, không những có màu vàng như mái tóc lỉa chỉa ấy, mà cây còn có sức sống quật cường, vô cùng mạnh mẽ, thật giống với tính cách luôn làm mọi thứ hết mình của nó. Todoroki cho rằng mùa thu là mùa của Bakugou, bởi cậu biết dù bề ngoài hung dữ nhưng vẫn có những lúc nó an tĩnh trầm lắng lạ thường, chính là kiểu không phải luôn gắt gao như mùa hạ, nhưng cũng chẳng lạnh giá như mùa đông, mùa xuân tươi tắn thì chắc chắn không dành cho nó rồi.

"Bakugou biết không, vì cây rẻ quạt sống rất dai, nên người Nhật coi nó là biểu tượng của sự trường tồn." Cậu đã bất chợt nói như thế, để rồi nó quay sang khó hiểu.

"Thì sao?"

"... Bây giờ tôi và cậu đi dưới một rừng cây rẻ quạt như này, hi vọng tình cảm của chúng ta cũng phần nào trường tồn như nó." Cậu cười, một nụ cười mà giữa sắc vàng tươi mát của mùa thu vẫn chẳng thể chìm đi.

TodoBaku: Wait for youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ