"Kirishima, mày ở lại đây nộp hai tên tội phạm cho cảnh sát nhé!" Bakugou sau khi dặn dò Kirishima, tức tốc phóng đi, bỏ lại cậu một mình với gương mặt ngơ ngác, "Tao đến chỗ Deku!"
Todoroki, đừng xảy ra chuyện đấy.
Nó sốt ruột nghĩ thầm, dùng kosei hết tốc lực để đến chỗ Todoroki thật nhanh. Chưa bao giờ nó cảm thấy con đường mà nó đi xa đến vậy. Chưa bao giờ nó thấy Bộc tốc của nó lại quá đỗi chậm chạp đến vậy. Nó tình nguyện chạm mặt cậu sau cái đêm điên rồ kia để thấy cậu an toàn. Tâm trí nó chợt nhớ đến gương mặt hốc hác của cậu lúc sáng nay, dù giận dữ đùng đùng là vậy, nhưng nó vẫn để ý cậu từng li từng tí.
Đến nơi, nó đã thấy hai chiếc xe cảnh sát đậu sẵn ở đó, đèn cảnh báo vẫn còn sáng. Trực thăng của phóng viên bay chầm chậm cập nhật tin tức. Vài ba căn nhà đã trở thành đống đổ nát. Đúng như nó nghĩ, tội phạm bên nhóm Todoroki nguy hiểm hơn bên nó nhiều, vì chúng giữ thuốc xóa kosei. Có lẽ hai tên tội phạm mà cậu bắt chỉ đảm nhận nhiệm vụ đưa thuốc cho bên kia vận chuyển.
"Deku! Mọi việc sao rồi?" Bakugou đến gần Midoriya hỏi chuyện. Một linh cảm bất an dấy lên trong lòng nó.
Midoriya thở hồng hộc, lấy tay quệt vết máu trên trán, đáp.
"Xong hết rồi. Dù chẳng dễ dàng gì, thiệt hại nhiều quá!"
"Chẳng giống mày chút nào!" Nó bĩu môi, trong khi vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Tớ bị trúng thuốc xóa kosei, phải sống chết câu giờ cho hết ba mươi phút để xài kosei đấy!" Midoriya xịu mặt nói, chưa kịp kể hết, cánh phóng viên đã tràn đến phỏng vấn cậu, làm Bakugou trong thoáng chốc bị đẩy tuốt ra ngoài.
Bakugou nhăn mặt nhìn con người nhút nhát ngày nào nay đã bị một đống người vây quanh, kẻ chụp hình kẻ chìa mic hỏi cậu đủ điều. Tự dưng nó thấy thật may mắn khi không là anh hùng xuất sắc, nếu không vừa mới đánh đấm đổ máu xong đã bị bu lại phỏng vấn thế này chắc nó điên tiết trút giận lên dân lành luôn mất.
Nói về thứ tự anh hùng, Bakugou không có trong bảng xếp hạng. Bakugou chỉ đơn giản là một anh hùng Tự do. Dù không nói ra, nhưng nó đã ngầm chấp nhận với bản thân nó hiện tại, thậm chí khá hài lòng. Nó đã thôi mong ngóng làm người nổi tiếng khi một thời gian dài nó bị báo chí săn đuổi, đến mức việc gặp mặt Todoroki trở thành thứ thử thách khó khăn. Ba năm học tập ở UA khiến bộ ba là nó, Midoriya và Todoroki trở nên nổi bật không tưởng, việc ngay sau khi ra trường bị săn lùng là điều hiển nhiên. Khi đã không chịu nổi nữa, nó quyết định rút khỏi bảng xếp hạng và lui về làm một người hoạt động tự do, để nó có thời gian chăm sóc cho chàng trai đơn bào luôn bỏ bê bản thân ngập trong công việc kia. Vừa là anh hùng có thành tích tốt, vừa sở hữu những mối quan hệ có sẵn của bố mình, hầu như ngày nào cậu cũng bị réo tên mà ít có ngày nghỉ. Nó đã nhiều lần thấy cậu hẹn hò với nó trong tình trạng như cái xác sống. Nói trắng ra thì Todoroki là lý do lớn nhất để nó trở thành một người an phận như thế, dù hằng ngày vẫn có người kêu gào đòi nó trở lại truyền thông, đua top trên bảng xếp hạng, người ta cảm thấy tiếc cho tài năng của nó.
"Nhưng tao thì thấy tiếc cho cuộc đời của tao." Nó đã trả lời như vậy khi nghe Todoroki đề cập đến việc nó hãy đáp lại người hâm mộ của nó. Thấy tiếc cho cuộc đời của tao nếu không được ở bên mày. Nó đã nghĩ bụng như thế.