TYT bị giải tổ, lý do thật ra rất đơn giản.
Nhóm không thể mang lại lợi nhuận tốt cho công ty, vậy nên cấp trên mới đưa ra quyết định khó thể chấp nhận này, và đồng thời cũng tổ chức một chương trình sống còn nội bộ.
Lần cải tổ này vừa có thể xem như là một sự chia tay, nhưng cũng có thể ví như là khoảnh khắc trùng phùng, khi Diêu Cảnh Nguyên bị chuyển sang mảng solo, nhưng Nghiêm Hạo Tường lại chính thức trở về sau khoảng thời gian ba năm xa cách.
Tại cái thời điểm khi cậu em đáng yêu ngày xưa bước vào, Đinh Trình Hâm ngoài mặt thì luôn vô tư tươi cười, nhưng đâu ai biết trong sâu thẳm con tim lại là một sự đối lập hoàn toàn.
Trong suốt quá trình quay sau đó, Đinh Trình Hâm luôn giữ biểu cảm ở mức cho phép, không bộc lộ bất cứ tâm tư khác biệt nào cả. Nhưng ngay khi kết thúc phỏng vấn, người chạy đi nhanh nhất lại chính là anh.
Đinh Trình Hâm tìm một nơi vắng vẻ không bóng người, ngồi thụp xuống đất, khuôn mặt cúi gằm mà vùi vào đầu gối đang co lên, bờ vai nhỏ run lên theo từng tiếng nấc.
Trông anh giờ đây nhỏ bé tới đáng thương.
Bất chợt một giọng nói trầm ổn phát ra từ sau lưng, thu hút toàn bộ sự chú ý của người con trai mang đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia.
Mã Gia Kỳ từ nãy đã luôn cảm thấy Đinh Trình Hâm có gì đó không ổn, hắn đã để ý ngay từ lúc anh thốt ra cái tên "Nghiêm Hạo Tường" kia. Do đó khi thấy anh chạy đi, hắn đã vội vã đi theo, chỉ không ngờ rằng Đinh Trình Hâm sẽ ngồi đây mà khóc một mình.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ đưa tay ra sau lưng vuốt vuốt, cái ấm áp từ bàn tay người kia lan tỏa khắp cơ thể anh, phần nào an ủi lấy tâm hồn đang xúc động của người nọ.
"Cậu...có gì cứ tâm sự với tớ."
Ngẩng mặt lên, Đinh Trình Hâm nghẹn ngào, từng câu nói phát ra như mang toàn bộ những phiền muộn tích tụ mà giải thoát.
"Tớ là nhóm trưởng, nhưng lại chẳng thể làm gì, để giờ đây anh Cảnh Nguyên phải một mình đơn côi."
Nước mắt lại lần nữa chảy ra, trượt dài trên làn da trắng sáng.
Mã Gia Kỳ thở dài, dịu dàng lau đi hàng pha lê trên nền tuyết lạnh lẽo kia. Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên má anh, cảm nhận từng sự mềm mại cùng mát mẻ, hắn lên tiếng trấn an.
"Đó không phải lỗi của cậu, vậy nên đừng khóc."
Đinh Trình Hâm ngạc nhiên với hành động của Mã Gia Kỳ, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngại ngùng, vẻ ngoài mỹ miều càng được tô điểm nhờ vệt hồng nơi gò má.
Con tim anh đập rộn ràng, cả người như bị đun sôi mà nóng lên, mồ hôi bắt đầu chảy ra, khiến đầu óc Đinh Trình Hâm mơ hồ, tự thắc mắc xem đây có phải là giấc mơ.
Quá bối rối, Đinh Trình Hâm không biết làm gì ngoài việc gạt mạnh bàn tay đang chạm vào má mình ra, dứt khoát quay người đi, lo sợ rằng nếu tiếp tục thì anh sẽ thật sự chìm đắm vào giấc mộng hư ảo do bản thân tự tưởng tượng ra mất.