20. Biến

374 50 2
                                    

Thái Hanh mang một tâm trạng háo hức trở về Kim gia. Hắn định bụng sẽ nói với em rằng mình và cô gái kia đã huỷ hôn rồi, rằng người ta còn chúc phúc cho cả hai đứa. Và rồi khi thấy em cười thật vui, hắn sẽ đưa tay ôm lấy em vào lòng, thủ thỉ rằng hắn thương em rất nhiều. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cậu Ba Hanh nhà Kim khoái chí đến vừa đi vừa tự cười tủm tỉm, đến mức thằng Khiêm với Tý Anh đi phía sau còn ngớ người nhìn nhau khó hiểu.

"Cậu Ba ổng làm gì mà ổng vui dữ dợ anh?" Thằng Tý Anh nhăn nhó, trời chiều nóng muốn chết mà coi cậu Ba yêu đời dễ sợ.

"Chắc... nhớ tới người ta rồi." Thằng Khiêm chép miệng phì cười, mới nãy nghĩ không ra, nhưng chợt nhận ra vòng qua vòng lại cũng chỉ có thể liên quan tới một người thôi chứ còn ai vào đây được nữa.

Thái Hanh nghĩ là làm, vừa về đến cửa gian chính liền nóng vội đi thật nhanh vào phòng mình. Nhưng vừa đẩy cánh cửa sang một bên, đường cong trên môi hắn dần dần hạ xuống. Chính Quốc không có ở đây, vậy em ở đâu đa? Hướng mắt xuống căn bếp có nghe mùi đốt củi nấu cơm, hắn thầm nghĩ con thỏ nhỏ này lại kiếm chuyện làm để không rảnh rỗi tay chân đây mà. Kiểu gì cũng phải tranh thủ thơm thơm má em một tí để "phạt" mới được.

"Ai nấu cơm mà thơm dữ ch..."

Chưa kịp nói hết câu, nụ cười lại lần nữa tắt ngấm trên gương mặt cậu Ba Hanh. Hắn ngó ra bên ngoài vườn cũng chẳng thấy bóng dáng em đâu liền nhíu mày khó chịu, một mạch đi thẳng đến phòng bà Cả. Phía sau tấm màn trúc, bà đang nhâm nhi chút trà thơm đã gần cạn. Sau khi đặt cái chung trắng tinh lên chiếc dĩa nhỏ, bà liền mỉm cười hài lòng.

Bà Cả cứ ngu ngốc cho rằng trà thơm đã dứt chén no say, hoa thơm cũng ngắt đi rồi sẽ chẳng còn chuyện gì đáng bận tâm hơn nữa. Thế nhưng bà đâu nào hay biết, xưa nay nhân quả báo ứng nào nể mặt ai, một khi mọi sự đã an bài thì bất luận có như thế nào việc đâu cũng vào đấy.

Bởi nên bà cứ vô lo mà thảnh thơi. Nhìn thấy bóng dáng con trai mình đứng ngoài buồng cũng biết tỏng nó muốn hỏi điều gì.

"Hỏi thằng Quốc á thì nó đi chữa cái chân rồi đa."

☆*:。. .。:*☆

"Anh ơi, anh... có làm sao á hông?"

Quốc nghe lời người nọ nói xong mệt cỡ mấy cũng bị cơn tức tối trong người làm cho tỉnh. Chỉ là em đang nghĩ, thằng Tý Em có phải người bắt cóc em thật hay không vậy ông trời ơi. Quốc vừa nãy mới bị thằng Minh đánh cho một trận ngóc đầu lên không nổi, xong bây giờ thằng nhóc này đứng run lẩy bẩy trước mặt hỏi xem em có "làm sao á hông" nghe có tức cười không chứ.

"Hông có sao, trăng thôi."

Dứt lời, Quốc hướng mắt lên liếc nó, cũng vừa hay vô tình biết được trong cái xó mục nát này không chỉ có bản thân em mà còn có tầm hơn chục người khác nữa tính luôn những cái mạng bị nắm giữ tương tự. Khoé mi em khẽ giật vì kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Không ngờ mấy kẻ này như vậy mà cũng dám lộng hành quá, rốt cuộc đã chuộc đến bao nhiêu là tiền?

Cái đám buôn người đây tính luôn Tý Em với thằng Minh có lẽ tầm năm đến sáu tên, nhìn chung cũng không quá to lớn nhưng lại trông rất đáng sợ, tên nào tên nấy cũng bặm trợn giang hồ cả.

Chênh vênhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ