Chương 13 : "Chị gái "

540 71 16
                                    




" Về nhà thôi được không Tetta? "

Takemichi đứng trước mặt Kisaki không ngừng khuyên nhủ. Nhưng đã đi quá xa rồi..

" Mày đừng tiến lại đây, tao không chắc viên đạn này sẽ ghim vào đâu trên cơ thể mày đâu "

Nghe câu nói đó của Kisaki như làm tim Takemichi chết trong tức khắc

" Tại sao vậy? Tại sao? Mày muốn gì chứ, mày thích Hina, tao sẽ nói với cô ấy.."

" Không. Mày câm đi"

" Takemichi, lúc nào mày cũng thích phá vỡ chuyện người khác thế "

" Tao..tao.."

" Tao xin lỗi. Anh hùng của tao, tao yêu mày lắm "

Nhắm chặt đôi mắt mình lại, không nhìn người con trai trước mặt nữa. Nhẫn tâm, tàn độc, không suy nghĩ nhiều mà lên cò..

Pằng












































" A...hộc..hộc.."

Vội bật người dậy sau cơn ác mộng kinh hoàng. Mồ hôi thi đua nhau chảy xuống mặt, cần cổ, tấm lưng gầy gò của Takemichi cũng bị mồ hôi làm ướt một mảng lớn. Mái tóc vàng bết bát dính vào khuôn mặt hoảng sợ, đôi đồng tử xanh biếc lộ rõ những tơ máu, khóe mắt đỏ hoe. Muốn khóc lại khóc không thành

" A..hức..khốn khiếp.."

Takemichi đưa tay lên đầu hết bức rồi vò nó đến khi nó bù xù. Em không thể nào bước ra khỏi dư âm của cơn ác mộng đó được. Nó kinh khủng lắm.. Em mơ thấy chính tay Kisaki đã bắn mình, tại sao lòng ngực lại nhói đau đến thế kia chứ. Không có cảm xúc gì ngoài sự thương hại hay chỉ là tình cảm bạn bè như thường?

Ngồi bần thần suốt, Takemichi mới chịu nhìn sang bên cạnh. Nơi còn vương hơi ấm của Kisaki, Takemichi nhớ lúc trước gặp ác mộng Kisaki sẽ luôn bên cạnh an ủi làm giảm đi sự lo lắng của em. Nhưng bây giờ không nữa rồi..

Sờ nhẹ nơi còn vương hơi ấm của Kisaki, em đoán chắc Kisaki mới vừa rời khỏi nhà không lâu. Lại nhìn lên đồng hồ chỉ mới điểm 3h sáng.

" Nực cười.."

3h sáng nhưng nó vẫn tối như đêm đen. Giờ này ai ai cũng đang chìm vào giấc mộng, còn em lại đối mặt với cơn ác mộng cực kì khốn nạn.

Muốn gác qua sự lo lắng, sợ hãi đó lắm nhưng mỗi lần nhắm mắt, những hình ảnh đau thương hiện lên trong tâm trí khiến Takemichi không tài nào ngủ lại được.

Đành ngậm ngùi rời khỏi chiếc giường thân yêu mà đi vệ sinh cá nhân. Takemichi đơn giản lắm, một chiếc áo phông trắng rộng hơn so với hình thể và một chiếc quần dài, đi với nó là đôi bata trắng. Nhanh chóng thay đồ rồi đi ra ngoài thôi

Mới chỉ choạng vạng sáng thôi nên tiết trời vẫn còn lạnh lắm, có thể thấy được vài giọt sương long lanh còn động trên tán lá cây, nghe được tiếng xì xào be bé của những người đi buôn. Tiếng những động vật nhỏ kêu nghe vui tai lắm cơ. Đi dọc trên đoạn đường chỉ với những ánh đèn mờ mông lung, nhìn bóng lưng nhỏ bé đó sao cô đơn quá. Ai nhìn vào cũng muốn hỏi han, chăm sóc cho người đó, rất tiếc trên suốt đoạn đường đi không có ai ngoài em.

| AllTakemichi | Ánh SángNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ