Chap 10: Người bạn mới

225 34 0
                                    

[Hồi tưởng]

Không có gì thay đổi giữa hai người bạn sau nụ hôn đầu tiên của họ, cả hai đều không có đủ can đảm để nói thêm về nó.

Yeji nghĩ về nó khá thường xuyên, tự hỏi về ý nghĩa của nó. Cô biết rằng nếu Minju là người bắt đầu, điều đó có nghĩa là có lẽ cô ấy cũng cảm thấy như vậy. Yeji hy vọng cô ấy thực sự có cùng cảm giác với cô.

Vào 1 trong những buổi chiều bên nhau, cả hai ngồi trên giường của Minju để chờ một người bạn mới đến. Đó không phải là một người bạn mới đối với Minju, nhưng đó là với Yeji. Cô rất phấn khích khi được gặp cô ấy, vì người bạn thân nhất của cô - hoặc có thể gọi là thân hơn cả thân nhất, như Minju từng nói - đã đánh giá rất cao về cô ấy.

"Em ấy sẽ đến sớm." Minju thông báo, nhìn vào màn hình điện thoại sau khi nhận được tin nhắn. Mắt cô ấy sáng lên ngay khi đọc nó, nghĩa là cô ấy cũng hào hứng không kém gì cô gái ngồi bên cạnh.

(Về việc xưng hô, vì trong truyện Minju học cùng lớp với Yeji nên mình cho 2 người bằng tuổi, còn Ryujin vì lúc đầu mình không có thông tin về tuổi nên mình cho là nhỏ tuổi hơn Yeji -> mình để Minju gọi Ryujin là em luôn)

"Tuyệt." Đó là điều duy nhất Yeji có thể nói, khi đôi mắt cô đang nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện căn phòng và những ngón tay của cô chơi với góc áo của mình.

"Cậu có lo lắng không?" Người kia hỏi, nhìn chằm chằm khuôn mặt của bạn mình như mọi khi, khiến cô hơi đỏ mặt.

"Một chút, ừ." Cô gái mắt mèo nói, cười khúc khích và chuyển sự chú ý từ bức tường sang Minju, chú ý thấy khuôn mặt của họ gần như thế nào.

"Đừng lo lắng." Cô gái tóc đen trấn an, dùng ngón tay cái vuốt ve bàn tay của cô. "Em ấy thực sự tốt."

"Okay." Yeji gật đầu lia lịa, khiến người kia cười khúc khích 1 cách đáng yêu.

"Cậu thật đáng yêu khi cậu lo lắng." Minju nói, nụ cười vẫn nở trên môi khi cô ấy âu yếm nhìn bạn mình.

"Không phải là lúc nào tớ cũng đáng yêu sao?" Cô gái tóc nâu trêu chọc, khẽ nhíu mày.

"Tất nhiên rồi." Một nụ cười bật ra khỏi môi cô ấy. Bất cứ khi nào Yeji nghe thấy nó, cô sẽ luôn nghĩ rằng đó là âm thanh yêu thích nhất của cô. Ngay cả âm nhạc cũng không thể so sánh với điều đó. Nó thậm chí còn không gần bằng tiếng cười nghe như thiên đường của Minju.

Yeji không biết nói gì nữa, cô đã quá chìm đắm vào đôi mắt nâu sâu thẳm của Minju. Đó là điều xảy ra thường xuyên, bất cứ khi nào họ nói chuyện và khuôn mặt của họ gần nhau một cách nguy hiểm.

Cô rất thích được ở gần cô ấy, đó là cơ hội để nhìn rõ từng chi tiết trên khuôn mặt cô ấy. Khuôn mặt khiến tim cô đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy.

Tiếng chuông cửa cắt ngang cái nhìn chằm chằm của cô, cô lắc đầu quay về thực tại.

"Em ấy đến rồi." Minju nói một cách hào hứng, đứng dậy khỏi giường và nắm lấy tay Yeji để giúp cô đứng dậy. "Đi nào."

[Trans][Longfic] After winter comes spring - RyejiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ