Chương 52: Sim Cha Keuk day dưa

481 38 2
                                    

Ánh mặt trời mùa đông cực kỳ ấm áp, Yi Hyang lẳng lặng ngồi bên hồ, phơi ánh mặt trời, trên khuôn mặt đẹp thoáng hiện lên ánh sáng, giống như dương chi ngọc trân quý nhất điêu khắc thành khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ trắng nõn phiếm ý cười.

Hoa bay trên mặt hồ yên ả, gió nhẹ thổi tới, đầu tóc cô bị gió thổi loạn.

"Yi Hyang." Một tiếng kêu bao hàm rất nhiều gào thét vang lên lúc này.

Hai chân vắt chéo buông ra, Yi Hyang quay đầu nhìn người tới, thấy là Sim Cha Keuk thì cô cau chặt chân mày.

Bước đi của Sim Cha Keuk giống như nặng ngàn cân mà đến, chậm rãi đi tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô, tim của anh giống như bị vô số cây châm đâm bị thương, đôi môi khẽ run.

Yi Hyang trừng mắt, không ngước mắt nhìn Sim Cha Keuk, tầm mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt hồ trong suốt, "Sim Cha Keuk, anh đúng là xuất quỷ nhập thần."

Sim Cha Keuk tự giễu cười cười, ngồi ở bên cạnh cô, học cô nhìn chăm chú vào mặt hồ, "Tại sao em không thể thừa nhận em là Hyang Hyang vậy?" Rất định giả bộ là giọng nói nhẹ nhàng, nhưng giả bộ không được, trong giọng nói mang theo chút đau thương.

"Bởi vì tôi là Yi Hyang, không phải là Hyang Hyang trong miệng anh."

Sim Cha Keuk không chút ngoài ý muốn khi thấy cô có thể nói như thế, nhếch khóe môi lên, nụ cười tự giễu nhàn nhạt hiện lên, giống như lầm bầm lầu bầu chỉ nói riêng với Yi Hyang, "Hyang Hyang trong miệng anh, tên đầy đủ là Yi Hyang, chỉ ít một chữ so với tên em, năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, ba năm trước đây bởi vì một lần ngoài ý muốn, cô ấy chết rồi, mà Yi Hyang em từ ba năm trước, bắt đầu thay đổi tính tình, tính tình gần như giống cô ấy như đúc."

Yi Hyang coi như không nghe thấy, vẫn nhìn chăm chú vào mặt hồ, giống như những lời này không nhộn nhạo nổi gợn sóng trong lòng cô.

"Em biết cô ấy chết như thế nào không?" Sim Cha Keuk hình như nói đến chỗ thú vị rồi, thoáng cười nơi khóe miệng có vẻ thê lương lại có vẻ tự giễu như vậy.

"Chết như thế nào?" Yi Hyang đảo mắt nhìn thẳng vào mắt Sim Cha Keuk, nhàn nhạt hỏi.

"Cô ấy từ trên không trung ngã xuống chết."

"Thật bất hạnh." Biểu hiện của Yi Hyang giống như người ngoài cuộc, giọng nói lạnh nhạt vốn không nhìn ra cô chính là người bị ngã chết kia.

"Đúng vậy, thật bất hạnh." Sim Cha Keuk nói tiếp theo Yi Hyang.

Đối thoại kết thúc, hai người đều không tiếp tục nói chuyện, chỉ yên tĩnh chăm chú nhìn mặt hồ.

Vẫn có một người đứng sau lưng bọn họ, tròng mắt lạnh nhạt của Ryeo Lee nhìn chăm chú vào mặt bọn họ, đôi tay siết thật chặt, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra ngoài, cô vẫn không hề biết, hàm răng cắn chặt tiết lộ suy nghĩ trong lòng cô.

"Trên thế giới này không hề có lá cây giống hệt nhau, cũng không hề có người giống nhau toàn bộ." Sim Cha Keuk rất hưởng thụ thời gian như thế này, dường như trở lại thời điểm thiếu niên trẻ trung đó.

Jeon thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ