Chap 18 - Kỳ thi Chunin kết thúc

51 12 1
                                    


Rin như nhận ra một điều vô cùng ý nghĩa mà mình đã lãng quên. Chỉ trong vài phút trước, cô có thể sẽ phân vân về câu trả lời giữa tính mạng của cô và Konoha, cái nào quan trọng hơn? Nhưng giờ đây cô đã có được câu trả lời thỏa đáng của mình.

"G-Giết tôi đi...!" - Rin mỉm cười, một nụ cười ngông nghênh và hờ hững một cách kỳ lạ, cứ như thể chẳng còn gì có thể khiến cô sợ được nữa - "Chí ít mạng sống của tôi cũng có thể đổi lấy thông tin từ kẻ thù... tôi sẽ không chết một cách vô nghĩa."

Rei lườm nguýt cô với một vẻ mặt không thể tin được pha lẫn một chút thích thú - "Là thế đấy, bọn làng Lá đã tẩy não các ngươi bằng lòng trung thành nực cười đó rồi!". Cô ta lại thở dài, một cơn ớn lạnh dọc sống lưng chạy ngang qua Rin, hình như như Rei đang có ý định làm một điều gì đó vô cùng điên rồ - "Tiếc thật, đáng lý hai chúng ta đã có thể vui vẻ với nhau."

Bỗng nhiên một tia chớp đỏ chói sáng lóe lên từ cửa sổ nơi Rei đứng và kế đó là tiếng choang lớn vang lên, hàng trăm mảnh thủy tinh từ chiếc cửa sổ hay tứ tung khiến Rei bị phân tâm trong một phần hai giây, cô ta phải co người lại theo phản xạ nhằm tránh mảnh kính găm vào mắt. Đó là tất cả những gì mà Toru cần, cậu tóm lấy Rin và ôm chặt cô, tay còn lại cầm thanh kiếm đâm xuyên qua vai của Rei khiến cô ta hét lên vì đau đớn.

Tuy nhiên, Toru cũng đã kiệt sức nên chẳng thể di chuyển thêm được nữa, để mặc cho bản thân rơi tự do trước sự trấn áp của trọng lực. Tất cả những gì cậu có thể làm vào lúc này đó là ôm chặt lấy Rin trong vòng tay của mình và sẵn sàng tiếp đất thay cô, sẽ đau lắm đây. Toru biết Danzo sẽ chất vấn tại sao cậu lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng chịu thôi, chính cậu cũng không hiểu nữa kia mà. Dù sao cậu ta sẽ đổ lỗi rằng mình đã không tỉnh táo vào thời khắc đó sau khi bị kiệt sức vì sử dụng Hiraishin quá nhiều, ông ta sẽ không thể bắt bẻ cậu thêm được nữa vì đấy là lý do rất chi là thuyết phục rồi còn gì.

Sau khi lăn lộn vài vòng trên nền đất bụi bẩn cùng với vô số các mảnh thủy tinh bao quanh mình, một khung cảnh vừa lấp lánh vừa đẫm máu. Rin lờ mờ mở mắt và nhận ra mái tóc này, còn ai ngoài cậu bé Uzumaki cơ chứ? Cậu ấy đã liều mình giải cứu cô như một chàng hiệp sĩ dù cậu đang trong bộ dạng tơi tả, máu thấm đẫm xuyên qua từng lớp trang phục của cậu. Rin hoảng hốt và ngay lập tức phát Chakra chữa trị, nhưng đôi bàn tay cô run rẩy và không thể tập trung được. Cảm xúc bên trong cô giờ đây như những đợt sóng biển, hỗn loạn và trào dâng. Cô sợ Toru sẽ chết mất, cậu ấy đã mất quá nhiều máu. Lần đầu tiên trong đời cô nhận ra gánh nặng của một y nhẫn giả khi không thể cứu được bệnh nhân của mình, đó là sự hối tiếc và sự tội lỗi sẽ bủa vây cô suốt phần đời còn lại của mình. Nước mắt của Rin bắt đầu tuôn rơi từng giọt từng giọt một, nhưng cô không thể dừng lại được. Cô... không biết phải làm gì cả.

"Hãy bình tĩnh, một y nhẫn luôn phải giữ cho mình cái đầu lạnh với một trái tim nóng."

Rin ngước đầu về phía giọng nói, là chị Sayu, chị ấy đang hỗ trợ cô. Phải rồi, Sayu là người rất có kinh nghiệm trong việc cấp cứu khẩn cấp. Điều này khiến sự lo lắng trong Rin vơi đi phần nào, đồng thời cô cũng nhận ra mình có quá nhiều thiết sót.

[ĐN Naruto] Cậu là cả thế giớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ