Trần Tiên Bối lui lại một bước.
Cô bỏ qua lời của người đàn ông kia, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh, lúc này cô mới phát hiện ra trang viên này không thích hợp.
Cô giơ tay ra, không cảm nhận được có gió, thậm chí một ngọn cây cọng cỏ ở nơi cũng đứng im bất động, còn có trên cột thì hiện ra chữ, nơi này đã vượt qua phạm trù lý giải của khoa học. Cô nhớ tới đã từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết, trong tiểu thuyết nữ chính cũng có một không gian tùy thân rất thần kỳ, cô ấy có thể tự do ra vào, bên trong còn có vật thần kỳ như linh tuyền, chẳng lẽ cô cũng cùng cảnh ngộ, cô cũng có một không gian?
Cô cố gắng nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, trong tiểu thuyết dường như không có miêu tả nữ chính có một không gian.
Cái này thật kỳ quái.
Người đàn ông nhìn Trần Tiên Bối im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày xinh đẹp rất nặng nề.
Trong lòng của anh không khỏi có hơi hồi hộp, có một loại dự cảm không lành.
Người trước mắt này đúng là chủ nhân không gian này, có phải là có thù với anh hoặc Phong gia không, cho nên mới cố ý nhốt anh ở chỗ này. Anh đã ở đây kêu trời kêu đất mấy ngày, cũng may tố chất tâm lý của anh tốt, nếu không phải anh kiên cường như vậy, nói không chừng đã điên rồi. Anh ở đây đã tìm hiểu rồi, nên anh đã biết rõ nơi này tuyệt đối không phải ảo ảnh, nơi này thoát khỏi sự lý giải của khoa học.
Ánh mắt của anh dần dần ngưng lại.
Lớn gan suy đoán, nói không chừng người trước mắt này nhìn rất ôn nhu, dáng dấp cũng rất đẹp, căn bản cũng không phải là người.
Anh đây đã tạo nghiệt gì a, bị yêu tinh để mắt tới? Còn bị nhốt vào, trong lúc này anh đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ trong đầu anh hiện lên Liêu Trai Chí Dị lúc hồi nhỏ anh đã đọc, yêu tinh này giống như nữ quỷ, nhìn trúng phong thái xuất chúng của anh, bởi vậy vừa gặp đã cảm mến, nhìn trúng anh nên mới nhốt anh ở trong không gian này. . .
Nghĩ đến việc mình sẽ bị cô hút khô nhân khí, cuối cùng sẽ chết rất thảm, hoặc là bị nhốt ở chỗ này cả một đời.
Anh nhắm hai mắt lại.
Lại lần nữa mở mắt ra, anh nói khẽ
"Kỳ thật dáng dấp của tôi rất xấu."Anh cũng không phải đạo sĩ, trên tay chỉ cầm một cái cuốc, dù cách cô rất gần, nhưng tay lại không thể nhấc lên.
Lui lại vạn bước, coi như trong tay anh có cuốc, anh cũng không dám liều mạng với cô.
Có phần thắng hay không tạm thời gạt qua một bên, nữ yêu tinh này mà biến thành bộ dáng nũng nịu dịu dàng, khẳng định là sẽ nhìn thấu bản chất của đàn ông, đó là rất khó ra tay độc ác với phụ nữ.
Điều không phù hợp chính là, anh sẽ khộng hoàn toàn ra tay với phụ nữ, cho dù người trước mắt này không phải là người, chỉ cần cô là phụ nữ, anh sẽ không đánh, nếu truyền đi sau này anh còn làm đàn ông kiểu gì? ? ?
Phong thiếu sẽ chỉ đánh đàn ông, đây là nguyên tắc làm người của anh.
Cho nên, anh chỉ có thể động não, hiểu nó bằng lý trí và hành động bằng cảm xúc, đây mới là chính là đường lối chính xác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nữ chính tiểu thuyết, anh không xứng có được
RastgeleTác giả: Lâm Miên Miên Editor: . . . Văn án mk sẽ giới thiệu trong truyện nha. Mong mọi người ủng hộ mk ạ.